Tin tức đại hôn của công chúa Long tộc Vô Sinh Hải với Phất Quang chân quân của Thái Thanh Tông truyền thật lâu.
Thẳng đến bốn mùa luân phiên, lá bồ đề đã thay mới, vẫn còn đang truyền.
Già Ly từ khi từ Phong Nguyệt Thành trở về, lấy lí do phá giới, bế quan mười năm.
Đối với người tu chân mà nói, mười năm bất quá là thời gian một chớp mắt.
Ngay cả Ngộ Trần đứng ngoài cửa thủ vệ cho hắn cũng không cảm thấy mười năm dài bao nhiêu.
Thẳng đến một ngày, hắn dọn dẹp trong viện, phát hiện cây bồ đề trong viện đã khô. Lá cây vốn tươi tốt bỗng héo rũ, thân cây lại nhiều thêm một vòng.
Cánh tay cầm chổi của hắn dừng lại.
Bỗng nhiên nghĩ đến Già Ly thánh tăng đã thật lâu chưa ra ngoài.
Là người biết rõ sự tình năm đó, hắn cùng Phương Sinh đại khái là một trong ít người đoán được vị tăng nhân thương xót chúng sinh kia đã từng động phàm tâm.
Suy nghĩ dừng lại ở đây.
Ngộ Trần phục hồi lại tinh thần, trong lòng cảm thán tạo hóa trêu người.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ trong viện, vừa lúc bên ngoài có người tìm, liền rời đi.
Hắn rời đi không lâu.
Qua một lát Già Ly mở bừng mắt.
Trong tĩnh thất chỉ có một mình hắn, cửa sổ ở thiện phòng phía trước lộ ra chút ánh sáng.
Là mặt trời sắp xuống núi.
Bàn tay nắm tràng hạt dừng lại, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
“Già Ly, lòng đã yên sao?”
Trong lòng có một thanh âm hỏi hắn.
Hắn tu vô thượng Phật đạo, phụng dưỡng Phật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-voi-su-mon-khong-hop/1483161/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.