Cuối cùng sau khi túi Càn Khôn của Thiên Thần bị đánh cướp xong.
Bạch Lang mới ước lượng, vừa lòng cùng Cổn Cổn huyên thuyên nói một đống.
Sau đó quay đầu nói: “Khụ, cái kia, kỳ thật đã có người đi Ma Vực xử lý chuyện đạo thạch, cho nên ngươi cứ an tâm ngốc ở thiên lao không cần lo lắng.”
Thiên Thần kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Nhưng lúc này, Bạch Lang tay mắt lanh lẹ đã đóng cửa nhà lao lại.
Huyền thiết dày nặng ngăn cách hai bên, sắc mặt Thiên Thần xanh mét.
Cố Xuân Lăng cười khẽ: “Chỉ sợ Ma Tôn lần này lại bị ngươi tức chết.”
Bạch Lang vô tội chớp chớp mắt.
“Có sao?”
Nhưng mà tức chết cũng còn là nhẹ.
Nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Thiên Thần, Quý Tu nhấp môi nói:
“Cũng may hắn không động thủ được.”
Thấy hắn nghiêm trang tiếp lời, trong lòng Cố Xuân Lăng nhẹ nhàng thở ra.
Nghĩ tuy rằng bị tổn thương tình cảm, nhưng Quý Tu cũng không đối với Tiểu Bạch……
Hắn vừa nghĩ như vậy, lại thấy ánh mắt người thanh niên lạnh lùng nhìn long giác thiếu nữ bên cạnh, hơi hơi mím môi nói: “Yến……”
Hắn vốn định nói Yến Phất Quang, nhưng dừng một chút, lại sửa dùng “hắn”.
“Hắn đi Ma Vực?”
Bạch Lang hôm nay không đi cùng hắn, làm cho người khác muốn đoán không ra cũng khó.
Nàng gật gật đầu, đúng sự thật nói:
“Sư tôn và phụ vương cùng đi.”
Khi nàng nói đến sư tôn thật cẩn thận nhìn nhị sư huynh.
Đều qua lâu như vậy rồi, Bạch Lang sau khi trải qua một trận phổ cập khoa học của Phong Vân Xu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-voi-su-mon-khong-hop/1483157/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.