Bầu không khí bỗng trở nên trầm mặc.
Cố Xuân Lăng trừng lớn hai mắt.
Một nén nhang thời gian sau, ba người về tới phủ thành chủ.
Bạch Lang kiên quyết dùng nguyên hình nằm ngốc trong giỏ của đại sư huynh, dọc theo đường đi đại sư huynh muốn nói lại thôi, hết nhìn Bạch Lang, lại nhịn không được quay sang nhìn sư tôn.
Khóe miệng Yến Phất Quang giật giật.
Mãi cho đến khi về tới nơi, mới duỗi tay đem Tiểu Bạch từ trong giỏ lấy ra.
“Sư tôn, ngươi ôn nhu với Bạch sư muội một chút.”
Cố Xuân Lăng thấy Tiểu Bạch Long giãy đành đạch, nhịn không được duỗi tay ngăn cản.
Bạch Lang thấy thế đuôi lập tức lại quấn lấy đại sư huynh.
Yến Phất Quang:……
Gân xanh trêи trán hắn cũng đã nổi hết cả lên, hít một hơi thật sâu nói: “Nàng là sư nương của ngươi.”
“Cái gì?”
Tay Cố Xuân Lăng run lẩy bẩy, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
Trêи gương mặt ôn nhuận đầu tiên là xuất hiện biểu tình không thể tin nổi.
“Sư tôn ngài đừng nói giỡn.”
Tiểu Bạch rõ ràng là tiểu sư muội của hắn, sao có thể đột nhiên biến thành sư nương.
Hắn nhíu nhíu mày, cảm thấy mình lên đường suốt đêm, lộ trình ba ngày rút ngắn lại thành một ngày, thật sự là quá mỏi mệt, lúc này mới nghe lầm lời sư tôn nói.
Ai ngờ lúc này sư tôn lại lặp lại một lần, chỉ vào Tiểu Bạch Long trêи cổ tay hắn, mỏi mệt nói: “Ta cùng với Tiểu Bạch ít ngày nữa sẽ kết làm đạo lữ. Ngươi hiện tại gọi sư nương cũng còn kịp.”
Lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-voi-su-mon-khong-hop/1483150/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.