Không khí bỗng chốc biến thành một mảnh tĩnh mịch chết chóc.
Yêu cầu của Bạch Lang đến cả Già Ly thánh tăng cũng nói không nên lời.
Ở đây chỉ có Phương Sinh sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu cười ầm ĩ.
"Ha ha ha ha. Không hổ là Long Nhật Thiên, một người còn sợ không đủ."
Chuyện này giống như chọc trúng điểm cười của Phương Sinh.
Một mình hắn ở đằng kia ôm bụng cười ặt ẽo sắp không xong đến nơi.
Thẳng đến khi bị một tia kiếm quang lướt qua cổ. Cổ hậu tri hậu giác chợt lạnh.
Phương Sinh cứng đờ quay đầu lại, thấy Yến Phất Quang đang lạnh mặt cười như không cười nhìn hắn.
Lúc này mới ý thức được, mình không chỉ cười Long Nhật Thiên với tên ngụy quân tử Già Ly kia.
Hình như...... phần lớn là đánh mặt Yến Phất Quang đi?
Sắc mặt hắn biến ảo không ngừng.
Cuối cùng xoa xoa vết máu trên cổ, như không có việc gì xoay người nói: "Khụ, chuyện này có cái gì buồn cười chứ. Quả thực không thể hiểu được."
Tiểu Bạch vẫn đang ở trong ảo cảnh trải qua kỳ động dục.
Nàng ngượng ngùng nói xong, thánh tăng cũng cứng đờ mất một lúc.
Bạch Lang thấy tay Già Ly cầm tràng hạt nắm chặt đến trắng bệch, có lẽ là khẩn trương, lại có lẽ là vì chuyện gì đó.
Hắn cuối cùng nhắm mắt lại.
"Vì sao phải đi tìm người khác."
Tiểu Bạch Long sửng sốt một chút.
Nàng hiện tại cũng chưa từ đồng tâm kính biết được người mình thích là sư tôn, còn nghĩ hắn hiện tại đang bị thương khẳng định không thể làm loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-voi-su-mon-khong-hop/1483141/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.