Chương trước
Chương sau
Không khí bỗng chốc biến thành một mảnh tĩnh mịch chết chóc.
Yêu cầu của Bạch Lang đến cả Già Ly thánh tăng cũng nói không nên lời.
Ở đây chỉ có Phương Sinh sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu cười ầm ĩ.
"Ha ha ha ha. Không hổ là Long Nhật Thiên, một người còn sợ không đủ."
Chuyện này giống như chọc trúng điểm cười của Phương Sinh.
Một mình hắn ở đằng kia ôm bụng cười ặt ẽo sắp không xong đến nơi.
Thẳng đến khi bị một tia kiếm quang lướt qua cổ. Cổ hậu tri hậu giác chợt lạnh.
Phương Sinh cứng đờ quay đầu lại, thấy Yến Phất Quang đang lạnh mặt cười như không cười nhìn hắn.
Lúc này mới ý thức được, mình không chỉ cười Long Nhật Thiên với tên ngụy quân tử Già Ly kia.
Hình như...... phần lớn là đánh mặt Yến Phất Quang đi?
Sắc mặt hắn biến ảo không ngừng.
Cuối cùng xoa xoa vết máu trên cổ, như không có việc gì xoay người nói: "Khụ, chuyện này có cái gì buồn cười chứ. Quả thực không thể hiểu được."
Tiểu Bạch vẫn đang ở trong ảo cảnh trải qua kỳ động dục.
Nàng ngượng ngùng nói xong, thánh tăng cũng cứng đờ mất một lúc.
Bạch Lang thấy tay Già Ly cầm tràng hạt nắm chặt đến trắng bệch, có lẽ là khẩn trương, lại có lẽ là vì chuyện gì đó.
Hắn cuối cùng nhắm mắt lại.
"Vì sao phải đi tìm người khác."
Tiểu Bạch Long sửng sốt một chút.
Nàng hiện tại cũng chưa từ đồng tâm kính biết được người mình thích là sư tôn, còn nghĩ hắn hiện tại đang bị thương khẳng định không thể làm loại chuyện này.
Nếu như lúc này làm, qua mấy ngày nữa lại phải đoạn căn, vậy thì có bao nhiêu đáng thương a.
Còn có thể lưu lại bóng ma nữa.
Bạch Lang suy xét thực chu đáo.
Nhị sư huynh quá dữ. Hơn nữa nàng mới vừa cự tuyệt đối phương, kỳ động dục lại đi tìm người ta không phải là tự vả mặt sao?
Không được không được.
Còn Phương Sinh, càng không cần suy nghĩ.
Quá ngốc.
Tiểu Bạch Long cảm thấy mình vẫn phải có đạo nghĩa, không thể chia cắt tình cảm của hắn với trư yêu.
Nàng suy xét rất nhiều người.
Cảm thấy lúc này tốt nhất là tìm mấy nam tu tới cho nàng.
Duy nhất không suy xét tới người trước mặt.
Già Ly nắm chặt tay, như đã trải qua giãy giụa thật lâu thật lâu, rốt cuộc chậm rãi mở mắt ra, nhìn thẳng Bạch Lang, chậm rãi nói:
"Vì sao phải đi tìm người khác. Ta...... cũng có thể."
Tăng nhân bạch y ôn hòa lúc này hai mắt hơi nổi lên tơ máu, khi nói ra những lời này, trong lòng đã như trần ai lạc định (đã có được kết quả).
Nguyên lai...... Hắn nghĩ như vậy sao?
Già Ly lặng người trong chốc lát, đã từ quyết định ở trong ảo cảnh của mình lấy được đáp án.
Luân hồi cảnh là vì bù lại phần tiếc nuối của hắn mà tồn tại.
Sẽ không giống như hắn ở hiện thực cần phải khắc chế, che giấu suy nghĩ của bản thân, lời nói của hắn trong ảo cảnh chính là những suy nghĩ chân thật của hắn.
Hắn chính là nghĩ như vậy.
Hắn muốn được chạm vào nàng, như những nam tử bình thường khác.
Yến Phất Quang tựa hồ đối với một màn này cũng không ngoài ý muốn.
Tuy rằng ý cười nơi khóe môi hơi có chút trào phúng.
Trong ảo cảnh, Bạch Lang dường như không ngờ tới thánh tăng sẽ nói ra những lời như vậy.
Nàng kinh ngạc nhìn về phía Già Ly, buột miệng thốt lên: "Nhưng thánh tăng ngươi không phải......?"
Hòa thượng sao?
Hòa thượng sao có thể làm loại chuyện này.
Mặc dù Bạch Lang không thông thế sự, nhưng theo bản năng cũng cảm thấy không đúng.
"Thánh tăng, ngươi đừng nói giỡn với ta."
Tiểu Bạch Long treo ở trên xà nhà mặt đỏ bừng, hiển nhiên là bị kỳ động dục tra tấn không nhẹ.
Nhưng lúc này, nàng lại trực tiếp phủ định lời nói của Già Ly.
Thần sắc của Yến Phất Quang đã thoải mái hơn chút, lạnh lùng nói: "Ta đã nói rồi, kết quả sẽ không như ngươi mong muốn."
Phương Sinh không dám nói lời nào.
Trong ảo cảnh Già Ly bị cự tuyệt chỉ có thể hơi hơi giật mình.
Đúng vậy, hắn là thánh tăng Vô Đỉnh Tự.
Không thể phạm giới.
Ngay cả Tiểu Bạch cũng biết.
Không khí trở nên tĩnh lặng.
Thời gian trong ảo cảnh không giống như hiện tại.
Sau khi Bạch Lang dựa vào thanh tâm hoàn để áp chế lần động dục đầu tiên, là đến đoạn nàng đáp ứng cùng thánh tăng đi hội đèn lồng.
Lúc này đây, bởi vì đang trong ảo cảnh, Già Ly tránh đi phương hướng của Yến Phất Quang với Quý Tu, mang theo Bạch Lang hướng bên kia đi.
Hết thảy đều rất hài hòa.
Nàng mua đồ vật, hắn cầm.
Tính tình Tiểu Bạch Long thực hoạt bát, mặc dù có đôi khi Già Ly cũng không biết nên nói cái gì, chỉ ôn nhu nhìn nàng, nàng cũng có thể tìm ra chuyện để nói.
Phương Sinh nhìn một màn này, lặng lẽ lấy ra một cái bàn đặt cược.
"Khụ, Phất Quang chân quân, ngươi muốn đánh cược xem Long Nhật Thiên cuối cùng sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào không?"
Già Ly ngẩng đầu lên.
Phương Sinh lén lút nhìn hai người, không hề cảm thấy bản thân lại một lần nữa khơi ngòi lửa giận của hai người.
Yến Phất Quang cười lạnh một tiếng.
"Vấn đề đã sớm có đáp án, cần gì phải đánh cược."
Hắn tuy rằng không biết Tiểu Bạch Long sau khi bị Quý Tu bắt đi, vì sao lại đột nhiên thông suốt.
Nhưng Yến Phất Quang lại không ngốc, đến tâm ý của tiểu bạch long cũng không cảm nhận được.
Tuy nói con rồng này tương đối tra một chút, chân trong chân ngoài một chút, còn thích lưu tình khắp nơi.
Nhưng cho đến nay, nàng chỉ ở trước mặt hắn mới từng đỏ mặt.
Yến Phất Quang tự tin như vậy là bởi vì lúc trước khi ở Ma Vực, biểu hiện của Tiểu Bạch khi vụng trộm độ khí cho hắn.
Nếu vô tình, Tiểu Bạch Long cũng sẽ không như vậy.
Già Ly nghe lời này, nắm chặt tay, ngước mắt:
"Chân quân chắc chắn như vậy sao?" Vạn sự đều không có tuyệt đối.
Già Ly từng cho rằng hắn cả đời hầu Phật, sẽ không động tâm, nhưng rốt cuộc vẫn động tâm đấy thôi.
Có thể thấy được thế sự vạn vật cũng không có đáp án hoàn toàn.
Hiện giờ đang ở trong một hoàn cảnh khác, cũng không nhất định sẽ hoàn toàn giống như trước.
Yến Phất Quang trực tiếp lờ đi Phương Sinh nói: "Nếu mọi chuyện lại xảy ra một lần nữa, kết quả vẫn sẽ như cũ không có gì thay đổi, từ nay về sau, ngươi sẽ không còn cơ hội."
Đốt ngón tay Già Ly trắng bệch, sắc mặt lại trầm tĩnh thản nhiên, nhìn cảnh tượng trong ảo cảnh, nhắm mắt lại, qua một lát nhàn nhạt nói: "Tất nhiên là như thế."
Sau khi giọng nói của hắn cất lên, trên bầu trời vang lên một đạo tiếng sấm, xem như ứng thề.
Ước định giữa hai vị thánh tôn, tự nhiên là được Thiên Đạo thừa nhận.
Từ nay về sau.
Nếu là Già Ly thua, như vậy hắn sẽ không thể lại cưỡng cầu như hôm nay nữa. Hắn cho dù tâm tâm niệm niệm, cũng không thể tiến thêm một bước.
Nếu thắng......
Yến Phất Quang cười nhạo một tiếng.
Chắc chắn sẽ không thể thắng.
......
Bạch Lang ở hội đèn lồng đi dạo một lát, cảm thấy chung quanh có chút không thú vị.
Không biết ấn tượng khi nào lưu lại trong đầu làm cho nàng cảm thấy phía trên hình như còn có một khu chợ đèn hoa.
"Hội thiên đăng."
Bạch Lang nghĩ nghĩ, cuối cùng nhớ tới cái tên này.
Nàng ăn xong bánh đường, quay đầu lại tươi cười nói: "Thánh tăng, chúng ta đi hội thiên đăng đi."
Hội thiên đăng.
Đây không phải là chỗ đêm đó Tiểu Bạch cùng Phong Vân Xu đi sao?
Yến Phất Quang nhướng mày, thấy trong ảo cảnh Già Ly quả nhiên đồng ý.
"Tiểu Bạch, chậm một chút."
Bạch Lang tay kéo ống tay áo của hắn, hưng phấn không nhịn nổi.
Già Ly không thể không nhắc nhở nàng:
"Hội đèn lồng ở ngay phía trước, không chạy đi được."
Bạch Lang rốt cuộc đi chậm lại.
Khi thánh tăng bất đắc dĩ cười rộ lên, quay đầu có chút ngượng ngùng.
"Khụ, chúng ta đi chậm một chút."
Long giác trên đầu nàng đung đưa đung đưa, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước.
Già Ly thấy thế, trong lòng như bị cái gì chọc tới, mềm phát đau.
Trong cuộc đời lần đầu tiên, hắn vì một chút sự tình nhỏ mà sử dụng bí pháp.
Hắn bỗng nhiên ngừng lại, khi Bạch Lang khó hiểu quay đầu lại, khẽ cười cười.
Chỉ trong thời gian nháy mắt, bọn họ đã tới vân kiều chỗ hội thiên đăng.
Bạch Lang lúc ấy còn nghĩ đi như thế này có chậm quá hay không, không nghĩ tới nháy mắt đã đến, cũng có chút kinh ngạc.
"Thánh tăng ngươi......"
Nàng mím môi.
Già Ly cũng quay đầu lại.
Trên mặt hắn ôn hòa, hoàn toàn không nhìn ra sẽ dung túng nàng như vậy.
"Vào đi thôi."
Trong lòng Bạch Lang hơi khựng lại, không biết vì điều gì, bỗng nhiên cảm giác có chút hụt hẫng.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, muốn lặng lẽ buông cánh tay đang lôi kéo ống tay áo của thánh tăng ra, lại bỗng nhiên bị một bàn tay nắm lấy.
Tiểu Bạch Long bị cầm tay:......
Thôi được rồi.
Cũng may lúc này, hai người trong nháy mắt đã qua vân kiều.
Một trận mây mù tan đi. Phương Sinh càng nhìn nơi này càng cảm thấy quen mắt.
Đợi đã, nơi này không phải chỗ Long Nhật Thiên dùng đồng tâm kính sao?
Hắn kinh ngạc mở to hai mắt.
Muốn nói gì đó, nhưng ngại với hai vị đại lão đứng bên cạnh, chỉ đành kiềm chế lại.
Chỉ là đôi môi mím chặt không ngừng run rẩy tỏ rõ hắn đang liều mạng muốn tiết lộ trước kết quả.
Hai người còn lại cũng không nhìn hắn.
Phương Sinh nghẹn một bụng, hít vào một hơi.
Yến Phất Quang quay đầu lại, hắn lại làm như không có việc gì cười cười.
Yến Phất Quang:......
"Miệng rút gân thì trị sớm một chút."
Miệng rút gân cái gì chứ.
Ta rõ ràng là đang muốn nói chuyện a!
Nhưng lúc trước vài lần muốn mở miệng toàn bị giáo huấn làm cho Phương Sinh chỉ có thể giật giật khóe miệng, cẩn thận chỉ chỉ ảo cảnh.
Lúc này hai người đã đi qua vân kiều.
Cảm giác da thịt nơi bàn tay tiếp xúc với nhau bị mây mù che khuất.
Thẳng đến khi hai người xuất hiện, đều không có ai phát hiện ra động tác của Già Ly. Hắn hơi hơi buông tay ra. Tiểu Bạch Long bắt đầu nhìn ngó khắp nơi.
Đó là cảnh tượng một tòa tiên phủ.
Cổ thụ trắng, đèn bằng ngọc, xác thật cùng bên ngoài bất đồng.
Già Ly lúc này cũng mơ hồ nghĩ đến đây là nơi khi đó Tiểu Bạch đi cùng thành chủ Phong Nguyệt Thành tới.
Bạch Lang lại nhìn những cảnh tượng này mơ hồ có một tia cảm giác quen thuộc.
Trong đầu tựa hồ như có một đoạn hình ảnh đánh úp lại. Bước chân nàng hơi rối loạn, muốn cẩn thận nghiên cứu lại những hình ảnh kia nhưng đột nhiên lại không thấy đâu nữa.
Đây đã là lần thứ hai xảy ra chuyện như vậy.
Lần trước là khi ở trong phòng của thánh tăng, lần này lại đang ở bên ngoài.
Bạch Lang luôn cảm thấy những cảnh tượng này dường như nàng đã nhìn thấy ở đâu đó.
Trực giác của rồng nói cho nàng biết, đây không phải là ảo giác.
Cho nên, tại sao lại như vậy?
Ở địa phương Già Ly không nhìn thấy, kim sắc trong mắt Tiểu Bạch Long chợt lóe rồi biến mất.
Trong thức hải cuộn trào, tựa hồ như có chuyện gì đó muốn hiện lên.
Nhưng rất nhanh, bánh xe luân hồi lại một lần nữa đem ký ức áp xuống.
Bạch Lang bất tri bất giác cùng Già Ly đi tới nơi có một tấm gương.
Người bên cạnh thấy bọn họ mang hai tấm mặt nạ giống nhau, không khỏi mở miệng nói.
"Nhị vị là tới thử đồng tâm kính sao? Vừa thấy hai vị liền biết là phu thê ân ái, mới có thể tới nơi này."
Khi nói đến phu thê ân ái, nhiệt độ không khí bên ngoài nháy mắt hạ xuống.
Phương Sinh run bần bật.
Bạch Lang lập tức mở miệng giải thích.
"Chúng ta không phải phu thê, ngươi nghĩ nhiều rồi. Bất quá đồng tâm kính này có tác dụng gì a?"
Lời nói trong miệng Già Ly nghẹn lại, khi nghe thấy Bạch Lang giải thích hai người không phải phu thê, rũ mắt xuống.
Người bên cạnh cũng đặc biệt nhiệt tình, giải đáp thắc mắc cho bọn họ.
Nói gương này là thượng cổ bí bảo, tuy không có tác dụng khác, nhưng lại có thể biết được người lưỡng tình tương duyệt.
Chỉ cần để tay lên là được.
Yến Phất Quang vốn không chút để ý, giờ phút này lại hơi híp híp mắt, nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt gương.
Lưỡng tình tương duyệt?
Hắn nhớ tới đêm đó Bạch Lang sau khi trở về chảy máu mũi.
Lấy tính tình thích xem náo nhiệt của Tiểu Bạch Long tuyệt đối sẽ không bỏ qua cái này, chẳng lẽ là nàng ở trên đó nhìn thấy gì?
Yến Phất Quang nhíu nhíu mày.
Trong lòng cô nghi.
Phương Sinh lúc này rốt cuộc không nín được nữa, sau khi người ở bên trong ảo cảnh nói xong, thở hổn hển kích động nói:
"Ta ngày đó theo dõi Long Nhật Thiên. Nàng xác thật có đặt tay lên gương này."
Hắn ki li cô lô nói một đống lớn, rốt cuộc không cần làm bộ miệng rút gân nữa. Chỉ hận không thể dùng chuyện hôm đó hắn nhìn lén được để cho hai người này ngược lại tới cầu hắn.
Phương Sinh sau khi nói xong vênh váo tự đắc, đắc ý ho nhẹ một tiếng.
"Các ngươi nếu muốn biết nàng nhìn thấy gì, rất đơn giản, chỉ cần một trăm khối linh thạch là được."
Yến Phất Quang:......
Hắn trầm mặc thật lâu, mới cảm thấy có lẽ Vô Đỉnh Tự mấy năm nay truy nã Phương Sinh không chỉ bởi vì hắn chuyên gây rắc rối, mà chủ yếu là bởi vì hắn quá ngu ngốc làm mất mặt bọn hắn.
Hắn dừng một chút, một lời khó nói hết:
"Bản tôn tại sao không tự mình xem đây."
Phương Sinh quay đầu qua, liền thấy bộ dáng Long Nhật Thiên hứng thú bừng bừng tiến đến trước gương.
Nàng sau khi nghiên cứu một phen, bỗng nhiên nói: "Ai, cái này ta không biết, nếu có Phương Sinh ở đây thì tốt quá rồi."
Có thể cho hắn làm chuột bạch thử nghiệm.
Sau khi Bạch Lang nói xong, phía sau lưng Phương Sinh bỗng nhiên lạnh buốt.
Đợi đã, tuy rằng sự tình đã xảy ra thay đổi, nhưng dựa theo thời gian, hắn lúc ấy đúng là đang ở chỗ này đi?
Trong lòng hắn dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.
Ngay sau đó, Bạch Lang thất vọng quay đầu lại, bỗng nhiên ở sau một khối cự thạch phát hiện ra người quen.
"Di, Phương Sinh, ngươi sao lại ở chỗ này?"
Dựa theo Già Ly phân phó, Phương Sinh đang ngồi xổm sau tảng đá theo dõi Long Nhật Thiên:......
Hắn vừa định chạy trốn, đã bị Long Nhật Thiên hiện tại tu vi đã cao hơn hắn cả một đoạn xa duỗi tay bắt lấy.
"Ngươi đừng đi a. Ta cho ngươi xem thứ tốt."
Phương Sinh ở bên ngoài, dự cảm không tốt trong lòng càng ngày càng mạnh.
Hắn mở to hai mắt.
Sau đó, liền thấy Long Nhật Thiên dăm ba câu đã đem hắn lừa đến trước đồng tâm kính.
Nhìn bản thân trong ảo cảnh đang cười như tên ngốc bị lừa duỗi tay ra, Phương Sinh một hơi nghẹn lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.