Trong khách điếm chỉ còn lại hai người.
Bạch Lang nhìn về phía Già Ly thánh tăng, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết nên nói gì.
Nói "Ha ha ha, thánh tăng ngươi ăn cơm chưa?" Giống như có chút không đúng.
Hay là nói "Thánh tăng ngươi có chuyện gì vậy?"
Khi Tiểu Bạch Long còn đang rối rắm, Già Ly tựa hồ nhìn ra nàng xấu hổ, chủ động mở miệng.
"Thương thế của Phất Quang chân quân đã khỏi rồi phải không?"
Bạch Lang gật gật đầu.
Ánh mắt Già Ly nhìn nàng chăm chú, do dự thật lâu, bỗng nhiên nói: "Tiểu Bạch, có thể bồi ta ra ngoài đi dạo một chút được không?"
Hắn trước đây xưng hô với Bạch Lang đều là Tiểu Bạch thí chủ, lần này lại là Tiểu Bạch, bỏ đi hai chữ phía sau, nhưng Bạch Lang lại không chú ý tới.
Nàng thấy sắc mặt thánh tăng ảm đạm, cho rằng hắn hôm nay tâm tình không tốt, tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Dù sao ở trong suy nghĩ của Bạch Lang, thánh tăng đã từng giúp nàng rất nhiều chuyện.
Tiểu Bạch gật gật đầu.
"Thánh tăng muốn đi nơi nào? Được a."
Phong Vân Xu tâm tình bát quái nhìn lén bên này, trong lòng quả thực ngứa ngáy khó nhịn, không biết bọn họ muốn đi đâu.
Nhưng tu vi của Già Ly với Bạch Lang rành rành ra đấy, nàng muốn nhìn lén cũng không được.
Nàng chỉ có thể tạm thời dập tắt tâm tư này, hơi tiếc nuối thở dài.
Bạch Lang từ sau hôm qua đây là lần đầu tiên ra khỏi khách điếm.
Phong Nguyệt Thành trời nắng liên tục nhiều ngày, hôm nay lại mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-voi-su-mon-khong-hop/1483139/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.