Edited by Hari.
"A?"
Trong rừng cây yên tĩnh, Bạch Lang sau khi nghe xong những lời này sửng sốt, chưa phản ứng lại.
Cưỡng bách cái gì?
Ánh mắtTiểu Bạch Long lộ ra nghi hoặc, cảm thấy sư huynh có phải nơi nào có vấn đề hay không.
"Ngươi đang nói cái gì? Không có ai cưỡng bách ta a. Nhị sư huynh, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?"
Đột nhiên bị đánh ngất làm cho Bạch Lang lúc này nhìn nhị sư huynh đều có chút cảnh giác, sợ hắn kích động lại làm ra chuyện gì đó.
Ai ngờ sau khi nghe thấy câu này, sắc mặt Quý Tu càng lạnh hơn.
Ánh mắt hắn phức tạp nhìn Bạch Lang, sau đó bỗng dưng xoay người rời đi.
Bạch Lang chớp chớp mắt, không hiểu hắn bị làm sao.
Bất quá...... nếu người đã rời đi.
Bạch Lang hơi hơi nhíu mày, sau khi nghe tiếng bước chân đã biến mất, chuẩn bị biến trở lại nguyên hình bay trở về, nhưng khi Bạch Lang chuẩn bị vận khởi linh lực, thân thể lại cứng đờ.
Đợi đã, linh lực của nàng đâu?
Tiểu Bạch không thể tin tưởng cúi đầu, phát hiện linh lực của nàng cư nhiên bị phong bế.
Bạch Lang:......
Nàng đã nghĩ nhị sư huynh bắt nàng tới thì sao dễ dàng rời đi như vậy đâu.
Nguyên lai là đã chắc chắn nàng đi không được.
Bạch Lang thử vài lần, phát hiện vẫn không có cách nào, đành phải tạm thời từ bỏ giãy giụa.
Nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này tuy rằng thoạt nhìn hoang dã, nhưng hiển nhiên là có bố trí qua.
Bạch Lang chú ý tới, nơi này rất an tĩnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-voi-su-mon-khong-hop/1483134/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.