Phương Sinh đang thập phần điên cuồng mãnh liệt mắng nhiếc Già Ly.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị gọi tên.
Hắn theo bản năng nghĩ là tên giáo đồ trư yêu kia, còn thập phần không kiên nhẫn nói với đối phương: "Câm miệng!"
Nhưng sau khi hắn nói những lời này, không khí bỗng nhiên trở nên trầm mặc.
"Tông, tông chủ, người vừa rồi gọi ngươi không phải là ta."
Chu Chu lắp bắp nói.
Cũng đúng.
Trư yêu này vẫn luôn gọi mình là tông chủ, còn chưa có gan hô thẳng tên mình.
Phương Sinh phản ứng lại.
Vậy người vừa rồi gọi hắn là ai?
Đợi đã.
Hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, nhăn lại mi.
"Tông, tông chủ, sau lưng ngươi có người."
Chu Chu nhỏ giọng nói.
Phương Sinh:......
Thanh âm quen thuộc vừa rồi......?
Hắn cứng đờ quay đầu lại.
Như hắn mong muốn nhìn thấy một người...... không thể ngờ nổi.
Hạt châu trong tay Phương Sinh lập tức rơi xuống đất.
Bạch Lang:......
Nàng cũng bị hù chết rồi!
......
Cuộc gặp mặt tới không kịp ngăn cứ đột ngột xảy ra như vậy, một nén nhang thời gian sau, bốn người ngồi ở trên bàn.
Phương Sinh nhìn Già Ly thánh tăng sắc mặt bình tĩnh, đứng ngồi không yên.
Nhưng lại không nhịn nổi lòng hiếu kỳ, trộm trộm nhìn người ở phía đối diện.
Đây là Long Nhật Thiên?
Sao lại không giống như trong tưởng tượng?
Trong tưởng tượng của Phương Sinh, Long Nhật Thiên hẳn là cái loại võ tu cao lớn thô kệch, trên cánh tay cơ bắp so với hắn còn nhiều hơn.
Như thế nào sẽ là một tiểu cô nương nhu nhu nhược nhược đâu?
Bạch Lang cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-voi-su-mon-khong-hop/1483127/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.