Chương trước
Chương sau
Trong phòng thập phần an tĩnh, cũng bởi vậy, tiếng hít thở của hai người phảng phất như quyện với nhau.
Bầu không khí ái muội từng chút từng chút lan tràn trong không khí, Yến Phất Quang nhắm hai mắt, trán giật giật.
Hắn trong lòng còn đang rối rắm có nên đẩy Bạch Lang ra hay không.
Cuối cùng quyết định vẫn nên nói rõ ràng trước.
Mùi hương trên người thiếu nữ thoang thoảng quanh mũi.
Yến Phất Quang nắm chặt tay, áp xuống tử khí, mở bừng mắt, sau đó...... nhìn thấy Bạch Lang cầm dao phay trong tay.
Bạch Lang đã mở dây lưng, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái là có thể nhìn thấy nơi đó.
Dao phay trong tay nàng còn cách rất gần.
Khí lạnh sắc nhọn cách quần áo tựa hồ cũng có thể cảm nhận được.
Yến Phất Quang mở to hai mắt, trong khoảng thời gian ngắn có chút không kịp phản ứng lại.
Tiểu Bạch Long này là muốn......?
Bạch Lang đang muốn làm gì?
Đương nhiên là thay sư tôn hạ quyết tâm đoạn căn a.
Mắt thấy lập tức phải sát thương nơi đó, trên mặt Tiểu Bạch xuất hiện một nụ cười như trút được gánh nặng.
Yến Phất Quang vẫn không nhúc nhích, chỉ cảm giác dưới bụng hơi lạnh, sau đó thấy nghịch đồ kia đưa dao đến càng ngày càng gần.
Hắn nhăn mi, trong chớp mắt rốt cuộc phản ứng lại.
Nơi đó.
Nghịch đồ này là muốn cho hắn đoạn căn?!
Yến Phất Quang tuy định lực rất tốt, nhưng nghĩ đến khả năng này cũng nhịn không được mi tâm nhảy dựng, thiếu chút nữa nhịn không được cánh tay run rẩy.
Mắt thấy Bạch Lang cười ngây ngô kéo quần áo hắn chuẩn bị động thủ, Yến Phất Quang rốt cuộc nhịn không được nữa, hít một hơi thật sâu, tung cấm chế định thân Tiểu Bạch.
Dao phay của Bạch Lang mới vừa đụng tới chỗ đó đã bị định thân, không khỏi chớp chớp mắt.
Di, đây là chuyện gì?
Nàng còn chưa rõ tình huống hiện tại, đã nghe thấy thanh âm nghiến răng nghiến lợi bên tai.
"Ngươi đang làm gì?"
Thanh âm này...... còn hơi quen tai nha.
Có thể không quen sao?
Đây còn không phải là thanh âm của sư tôn sao?
Nếu không phải bị định trụ. Bạch Lang bị dọa, dao trong tay chắc chắn sẽ rơi xuống đất.
Toi, sư tôn tỉnh rồi.
Nàng cả người cứng đờ đứng tại chỗ, tròng mắt linh động chuyển, trộm nhìn sư tôn, thật cẩn thận nói:
"Sư, sư tôn, ngài tỉnh rồi a."
Trán Yến Phất Quang lại giật giật, hít một hơi thật sâu, cười lạnh: "Vi sư nếu còn không tỉnh, chỉ sợ sẽ để ngươi thực hiện được?"
Vừa nói đến đây, Yến Phất Quang liền nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, nhiệt huyết dâng lên, tức không chịu nổi:
"Tiểu Bạch, ngươi hiện tại càng ngày càng có tiền đồ a."
Lúc trước hạ dược hắn còn không tính, hiện tại còn trực tiếp tới vụng trộm......
Sắc mặt hắn xanh mét, không thể mở miệng nói lên lời.
Bạch Lang:......
Xem ra đây là tức đến hỏng rồi.
Nhưng...... Nàng cũng là vì tốt cho sư tôn a.
Nếu không đoạn căn, thì mệnh cũng không giữ nổi.
Tiểu Bạch Long ủy ủy khuất khuất.
"Sư tôn, ngài trước thả ta ra đã."
"Thả ngươi làm gì? Để ngươi lại đến...... xuống tay với vi sư sao?"
Yến Phất Quang tức giận nói.
Hắn nằm trên giường, khi liếc Bạch Lang, vạt áo hơi tán ra chút.
Gương mặt tuấn mỹ, thân hình lãnh thấu.
Bởi vì tức giận mà hầu kết lên xuống cũng tựa hồ mang chút dục sắc.
Lúc này tức giận cũng thật đẹp mắt.
Bạch Lang đột nhiên nhìn đến hoa cả mắt.
Tim đập sai một nhịp.
Yến Phất Quang thấy bộ dáng nàng trốn tránh, cho rằng nàng làm sai chột dạ, cười nhạo một tiếng.
Hắn lúc đó thật sự bị trêu ghẹo, nhưng lúc này cũng thật sự nổi giận rồi.
Chủ ý này nàng rốt cuộc là nghĩ như thế nào mà ra được?
Bạch Lang:......
Nàng mím môi, thấy sư tôn đã tỉnh lại, cũng không biết dược này chỗ nào có vấn đề. Nàng trong lòng âm thầm dùng linh lực cởi bỏ cấm chế.
Bởi vì nay đã khác xưa, tu vi nàng đã đề cao.
Cấm chế kia nguyên bản kiên cố ở trong tay Tiểu Bạch Long thế nhưng chậm rãi buông lỏng.
Trên mặt Bạch Lang vừa lộ ra một tia ý cười.
Yến Phất Quang giống như phát hiện ra, lại tăng thêm một tầng.
Tiểu Bạch: Thế này thì không còn thú vị nữa rồi.
"Sư tôn, ngươi không thể trốn tránh việc chữa trị!"
Yến Phất Quang:......
Hắn chỗ nào trốn tránh chữa trị?
"Ngươi chính là chuẩn bị chữa trị cho ta như vậy?"
"Nhưng chỉ có đoạn căn mới có thể tiến vào Nguyệt Loan Tuyền a." Bạch Lang yếu ớt phản bác.
Yến Phất Quang:......
Không cần ngươi nhọc lòng!
Thôi.
Ý thức được có nói thêm nữa chắc mình khả năng bị nàng tức chết.
Yến Phất Quang nhíu nhíu mày, ấn ấn mi tâm.
"Ngươi, hiện tại đi ra ngoài suy ngẫm, không đến sáng mai không được dừng lại!"
"Chép Thái Thanh Kinh?" Bạch Lang vẻ mặt đau khổ.
Yến Phất Quang hít một hơi thật sâu.
"Không, là đọc thuộc lòng Thái Thanh Kinh. Vi sư sẽ ở bên trong nghe, ngươi ở bên ngoài đọc!"
Bạch Lang:......
A?
"Có thể hay không......" Nàng còn muốn cầu tình một chút, kết quả nhìn đến sắc mặt của sư tôn, không khỏi nghẹn lại.
"Sao? Ngươi còn muốn vừa chép vừa đọc sao?"
Bạch Lang:......
Không không không không.
Nàng vội vàng lắc đầu, sau khi định thân bị cởi bỏ, chỉ có thể ủy khuất cầm dao phay lên.
"Vậy sư tôn, ta ra ngoài đây? Hay là...... ta để dao phay lại, ngài tự mình cắt?"
Yến Phất Quang:......
"Không, cần!"
Hắn thật sự bị tức chết rồi.
Bạch Lang vừa chớp mắt, dao phay được đúc từ huyền thiết, chém sắt như chém bùn trong truyền thuyết đã biến thành bột phấn, chỉ còn lại một cái cán gỗ ở trong tay.
Hai người ánh mắt nhìn nhau.
Bạch Lang đã hiểu, ho nhẹ một tiếng, mang theo cán gỗ đi ra ngoài.
Sau khi cửa được đóng lại, trong phòng chỉ còn Yến Phất Quang, còn có xuân cung đồ bị hắn hiểu lầm là Bạch Lang muốn hiến thân.
Nhìn hình ảnh cay mắt kia, trong đầu Yến Phất Quang một trận co rút đau đớn, trực tiếp vung tay lên hủy đi.
Bạch Lang ở ngoài của đã bắt đầu đọc Thái Thanh kinh.
Nàng thanh âm lí nhí như tiếng muỗi kêu, cực đại ủy khuất. Cũng may Thái Thanh Kinh trải qua tay nàng sao chép nhiều lần như vậy, cũng coi như là quen thuộc, không đến mức ấp úng.
Yến Phất Quang nghe mà trán giật giật, nhắm mắt lại.
Chuyện tốt duy nhất là, không biết có phải ngay cả tử khí cũng cảm nhận được hắn tâm tình không tốt hay không, lúc này thế nhưng cũng không dám mạo phạm.
Bên kia, Quý Tu bởi vì lời nói của Bạch Lang lúc trưa, sắc mặt khó coi rời đi.
Bất quá hắn rốt cuộc cũng không phải người so đo.
Sau khi một mình rời đi một lát sau, liền bình tĩnh lại.
Thời gian nàng ở cùng với sư tôn nhiều, quan tâm đối phương cũng là...... tất nhiên.
Quý Tu dù sao cũng là người tâm tính lạnh lùng, đối với bản thân thập phần khắc chế.
Sau khi suy nghĩ, lại dừng bước chân.
Hắn tâm tình không tốt, có thể Già Ly bọn họ cũng không tốt, nếu là bởi vì như thế làm cho tiểu long kia sợ hắn, vậy lại mất nhiều hơn được.
Ý tưởng này làm cho ánh mắt hắn lóe lóe, nắm chặt kiếm.
Đúng lúc này, tiếng rao hàng bên cạnh truyền đến.
Khi Quý Tu quay đầu lại, nghĩ đến lúc trước đại sư huynh nói Bạch Lang thích ăn kẹo hồ lô, liền thuận tiện ở trên đường mua một xiên.
Hắn tự mình nếm thử một miếng, thập phần khó ăn.
Nhưng vẫn dùng giấy bao lại mấy cái cho Bạch Lang.
Cuối cùng nhíu mày trả tiền mang theo về.
Bạch Lang đang vẻ mặt bi tráng đọc Thái Thanh Kinh.
Đêm khuya mọi người đều đã đi ra ngoài chơi.
Nàng một mình đứng ở đó có vẻ thập phần nổi bật.
Quý Tu khi trở về bước chân dừng một chút, không biết nàng đứng ở cửa làm gì.
Thẳng đến khi đến gần nghe thấy thứ mà Tiểu Bạch đang đọc.
Đây là...... lại bị phạt?
Trong mấy canh giờ ngắn ngủi khi hắn rời đi, Tiểu Bạch lại làm cái gì? Quý Tu nhướng mày, biểu tình có chút kỳ quái.
"Ngươi đây là......?"
Bạch Lang thấy nhị sư huynh, ngoài miệng còn không dám dừng: "Thanh tịnh tự nhiên, quá thượng......"
"Sư huynh, vong huyền...... Ta bị phạt."
"Sư tôn phạt ta đọc Thái Thanh Kinh."
Phạt đọc Thái Thanh Kinh......
Ánh mắt Quý Tu dừng một chút.
Thấy nàng ngoài miệng không thể dừng, liền truyền âm hỏi: "Ngươi đã làm cái gì?"
Bạch Lang lúc này mới phản ứng lại, còn có thể truyền âm a.
Nàng lập tức truyền âm cho sư huynh, đem chuyện vừa rồi nói một lần, cuối cùng còn thở dài.
"Ta không phải vì tốt cho sư tôn sao? Hơn nữa không phải còn chưa cắt sao."
Quý Tu:......
Trước khi Bạch Lang nói, hắn ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy.
Cho sư tôn...... đoạn căn?
Chuyện này nàng cũng dám làm?
Đều là nam nhân, Quý Tu đương nhiên biết chuyện này quan trọng như thế nào.
Hắn nhìn bộ dáng Tiểu Bạch Long khó hiểu, bỗng nhiên cảm thấy nàng cái dạng này một chút cũng không oan uổng.
"Sư huynh, sư tôn phạt ta đọc cả một tối."
Người tu chân, một buổi tối không ngủ cũng không sao.
Nhưng tuy rằng nghĩ như vậy, Quý Tu vẫn khó được nói: "Sư tôn chỉ là nhất thời tức giận, chờ hết giận sẽ không sao."
Tuy rằng nỗi tức giận hôm nay có chút khó tiêu.
Bạch Lang ngốc bạch ngọt quả nhiên tin.
"Thật vậy chăng ô ô, miệng ta nói cũng sắp khô luôn rồi."
"Lúc chép đã cảm thấy Thái thanh Kinh dài, lúc đọc mới thấy càng dài."
Bộ dáng này của nàng vừa đáng yêu vừa đáng giận.
Quý Tu liếc nhìn nàng một cái, tâm tình bỗng nhiên tốt lên, nghe lời này, liền đem kẹo hồ lô trong túi Càn Khôn ra.
"Này, ăn giải khát."
Cái miệng nhỏ của Bạch Lang bá bá bá, ánh mắt trộm nhìn hướng tay nhị sư huynh, còn tưởng rằng có cái gì ngon, không nghĩ tới lại là một xiên kẹo hồ lô?
Bạch Lang:......
Vẻ tò mò trong mắt nàng cứng đờ.
Quý Tu nhìn nàng một cái.
"Ăn đi, giải khát."
Kẹo hồ lô chỗ nào giải được khát?
Bạch Lang không thể tin nổi.
Quý Tu nhàn nhạt liếc nàng, thần sắc tuy rằng tự nhiên, nhưng lại không chấp nhận cự tuyệt.
"Ta nhìn ngươi ăn."
Hắn dừng một chút lại nói: "Ngươi nếu có thể ăn hết, ta ngày mai sẽ mang ngươi đi ra ngoài. Miễn cho ngươi ngày mai tiếp tục bị phạt."
Điều kiện này thật đúng là......
......
Vì để được ra ngoài.
Bạch Lang cuối cùng khuất nhục lại khuất phục.
Nàng cầm lấy xiên kẹo hồ lô, một bên niệm tâm tĩnh tự nhiên lạnh, một bên phẫn hận cắn một ngụm.
Thái Thanh Kinh tra tấn lại cộng thêm kẹo hồ lô, nàng cuối cùng rốt cuộc...... rơi giọt nước mắt đầu tiên của ngày hôm nay.
Quý Tu lại không biết mình vốn là muốn lấy lòng Tiểu Bạch Long, ở trong mắt nàng lại thành trần trụi uy hiếp.
Còn tưởng rằng nàng vì cảm thấy mình đối với nàng thật tốt, đối lập với trừng phạt của sư tôn để nàng ở ngoài cửa phạt đứng, làm cho tiểu long này cảm động đến rơi lệ.
Hắn nhìn Tiểu Bạch Long nước mắt lưng tròng, đầu ngón tay động động, đưa khăn cho nàng.
Một màn này, ngay cả Yến Phất Quang ở trong phòng thấy được cũng trầm mặc một lát.
Hắn nghe thấy giọng đọc Thái Thanh Kinh đổi tông, tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, miễn cưỡng phân ra một tia thần hồn đi xem phía ngoài cửa.
Ai ngờ liền thấy một màn này.
Yến Phất Quang:......
Hắn trầm mặc một lát mới nghĩ.
Hắn từ trước tới nay sao chưa từng phát hiện nhị đồ đệ này của mình EQ thấp như vậy?
Nhìn bộ dáng tiểu long, rõ ràng là không thích ăn kẹo hồ lô a.
Yến Phất Quang nhíu nhíu mày.
Xuy, thật không có tiền đồ.
Bị phạt cũng không khóc, vậy mà bị kẹo hồ lô ép khóc.
Hắn nghe động tĩnh bên ngoài.
Đốt ngón tay thon dài nhẹ đập vào trên mặt bàn, nghĩ đến tiếng khóc của Bạch Lang bực bội mím môi: "Tiểu Bạch, vào đây."
Bạch Lang đang khóc lóc ăn viên kẹo hồ lô thứ hai nghe thấy được thanh âm của sư tôn thình lình nghẹn một chút.
Quý Tu cũng nghe thấy, động tác đưa khăn hơi dừng lại.
Bạch Lang trong lòng tuyệt vọng, không biết sư tôn lại muốn làm gì, cầm kẹo hồ lô đã ăn được một nửa, chỉ có thể do dự mà nhìn nhị sư huynh liếc mắt một cái, đi vào.
Sau khi tiến vào, Bạch Lang đã làm tốt chuẩn bị bị mắng một trận nữa.
Ai ngờ kẹo hồ lô trong tay lại bị một cánh tay thon dài xinh đẹp cầm lấy ném tới một bên.
Đốt ngón tay của nàng bị một chiếc khăn hơi lạnh lau lau, tiểu long nha đang ngậm viên kẹo hồ lô bị sư tôn nhướng mày kéo ra.
"Nhổ ra."
Yến Phất Quang nhíu nhíu mày: "Không thích tại sao không nói?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.