Bạch Lang thiếu chút nữa cười ra tiếng. 
Cũng may nàng đã có kinh nghiệm từ lần trước, bưng kín miệng. 
Phương Sinh nhận thấy đầu kia yên tĩnh, không khỏi mẫn cảm nhíu nhíu mày. 
"Ngươi sao không nói gì?" 
Bạch Lang: "Không có gì, ngươi cứ tiếp tục. Ta vừa thổi nến." 
Nến trong đèn dưa hấu trong lồng sắt vẫn đang sáng, không hề phối hợp với lời nói của Bạch Lang, nhưng cũng may Phương Sinh không biết điều này. 
Hắn sau khi oán giận một đống lớn, lại nhắc tới chuyện tăng tiền, sau đó...... Bạch Lang lại một lần cự tuyệt yêu cầu của hắn, hỏi: "Cho nên, ngươi cả một ngày điều tra được cái gì rồi?" 
Phương Sinh tức giận nói: "Ta hiện tại đi đến chỗ nào cũng đều bị người vây xem, điều tra kiểu gì được!" 
Bạch Lang dừng một chút, nhíu mày nói: "Ta mặc kệ, nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ thì một phân tiền cũng không có đâu." 
Lời này của nàng thập phần vô lại. 
Phương Sinh không ngờ nàng lại là loại người này. 
Nàng vừa rồi không phải còn an ủi mình sao? 
Như thế nào vừa quay đầu liền biến thành bộ dáng vô lại này? 
"Ngươi sao có thể như vậy, hiện tại là ta không hoàn thành nhiệm vụ sao? Hiện tại là điều kiện khách quan không cho phép có hiểu không hả." 
Tình cảnh hiện tại của hắn, thần tiên cũng không cứu nổi có được không. 
Phương Sinh còn muốn giảo biện, Bạch Lang nghe xong lời này, lại híp híp mắt, lời nói thấm thía: 
"Vừa nhìn liền biết ngươi còn chưa trải qua độc chưởng của Tu Chân giới đi. Ta nói cho ngươi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-voi-su-mon-khong-hop/1483109/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.