Ban đêm yên tĩnh, thanh âm Yến Phất Quang thông qua truyền âm phù truyền ra.
"Như thế nào đã trễ thế này còn chưa trở lại?"
Bạch Lang không nghe thấy, chỉ là mơ hồ cảm thấy có chút ồn ào liền bịt kín lỗ tai, tiếp tục ngủ.
Già Ly mím môi, dừng tay.
Yến Phất Quang bên kia đợi một lát không nhận được hồi âm, không khỏi ý thức được có chút không đúng.
Hắn buông sách ngồi dậy, nhíu nhíu mày.
"Tiểu Bạch?"
Già Ly nắm chặt tay, dưới ánh trăng, rừng trúc xào xạc, giống như tâm cảnh hắn.
Khi truyền âm phù lại lần nữa sáng lên, Già Ly lên tiếng nói: "Tiểu Bạch thí chủ trong lúc vô tình đã ngủ rồi. Chân quân không cần lo lắng. Đợi nàng tỉnh lại, bần tăng sẽ bảo nàng trở về."
Hắn nhìn Bạch Lang vẫn còn đang mơ mơ màng màng, ngữ khí nhu hòa một chút.
Đợi đã, ngủ rồi?
Tay cầm sách của Yến Phất Quang dừng một chút, nghe ra bên trong là thanh âm của Già Ly, ngữ khí không khỏi có chút chần chờ.
"Tiểu Bạch ở chỗ ngươi?"
Nàng không phải ở bên cạnh hồ chép sách sao? Như thế nào sẽ ở cùng một chỗ với Già Ly?
Yến Phất Quang híp híp mắt, trong lòng hơi có chút không thoải mái.
Già Ly tựa hồ cũng đoán được suy nghĩ của Yến Phất Quang, dừng một chút: "Bần tăng ở trong rừng trúc đánh đàn, vừa lúc gặp được Tiểu Bạch thí chủ mà thôi."
Hắn không giải thích nhiều, sau khi báo Bạch Lang ở chỗ này liền buông truyền âm phù xuống.
Đầu kia Yến Phất Quang nhíu nhíu mày, biểu tình hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-voi-su-mon-khong-hop/1483101/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.