Bạch Lang thình lình nghe thấy tiếng cọng cỏ đuôi chó mà trước đó còn nhất quyết không hé răng nói chuyện, còn tưởng rằng mình nghe lầm. 
Cúi đầu nhìn đã thấy cọng cỏ kia đã thoát khỏi bàn tay nàng, trên lá cây bao trùm sương lạnh, đang ngiến răng nghiến lợi nói chuyện với nàng. 
Yến Phất Quang sau khi lên tiếng liền quay lưng đi, không muốn nhìn tên nghịch đồ này thêm một chút nào nữa. 
Nhìn cỏ đuôi chó như vậy, Bạch Lang lúc này mới ý thức được mình vừa rồi trong lúc vô ý đã nhổ mất một cọng lá của người ta. 
Nàng lặng lẽ nhìn cọng cỏ nhỏ, thử thăm dò hỏi một câu: "Cái kia, ngươi có khỏe không?" 
Yến Phất Quang cười nhạo một tiếng, không nói lời nào. 
Bạch Lang xấu hổ ho khan. 
"Cái kia, ta chỉ là thuận tay, ta không phải cố ý. Đúng rồi, lá cây là bộ phận nào của ngươi a?" 
Lời nói của nàng cực kỳ ngây thơ, còn ngốc hề hề tiến lại gần, muốn nghiên cứu một chút. 
Yến Phất Quang cau mày, không nói lời nào, xoay người rời đi. 
Bạch Lang bị phớt lờ, sừng nhỏ ưu sầu gục xuống. 
Ai, những người này gần đây tính tình đều thật lớn a. 
Trong lòng nàng cảm khái. 
Đám dã nhân không hiểu nỗi ưu thương của thủ lĩnh, một đám ở bên cạnh hu la hu la. 
Bạch Lang nhíu mày, ồn ào đến đau cả đầu. 
Nàng quay đầu lời lẽ chính đáng định lệnh cho bọn họ đừng ồn nữa, kết quả vừa mở miệng, chỗ ngực lại bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn, làm cho Bạch Lang không thể không đem 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-voi-su-mon-khong-hop/1483095/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.