Chương trước
Chương sau
Khi Yến Phất Quang tìm được Bạch Lang, nàng đang chỉ huy một đám dã nhân dựng nhà.
Không giống mấy tên gian tế bị vất lên tổ chim trên ngọn cây kia, Bạch Lang tuy rằng thập phần hưởng ứng thân phận thủ lĩnh bộ lạc Long Nhật Thiên của mình, nhưng buổi tối ngủ có phòng ở vẫn tốt hơn đi.
Màn trời chiếu đất có vẻ không được tốt lắm.
Tiểu Bạch Long nghiêm túc suy nghĩ, dòng suy nghĩ lại dần dần chạy đến nếu vị hôn phu của nàng là Thiên, vậy khi nào nàng mới gặp được Thiên đây?
Có Ấu tử ra đời, vậy những tế phẩm kia cũng không thể tế cho vị hôn phu nữa rồi.
Xem ra lại phải chuẩn bị một ít quà khác.
Nàng cứ nghĩ, cứ nghĩ, sắc trời cũng đã biến đổi rồi, biến thành một màu âm u xám xịt, xem ra là sắp có mưa.
Đám dã nhân hu la một tiếng, tay chân múa may quay cuồng vội vàng dựng nhà, nghĩ muốn trước khi trời đổ mưa phải kiến thiết xong chỗ ở cho thủ lĩnh.
Nhưng bọn hắn trước đây cũng chỉ sinh sống trong hang động. Tư duy của bọn hắn cũng hoàn toàn là do Bạch Lang điều khiển, không có năng lực tư duy, chỉ biết phục tùng.
Nhưng tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Bạch Lang, đều không nhận thức được điểm này.
Chỉ có sắc trời đang không ngừng biến đổi, dường như đang thể hiện điểm bất đồng ở nơi đây. Đây là địa phương có liên kết hoàn toàn với sự biến hóa tâm tình của Bạch Lang.
Hay có thể nói, nàng chính là thần ở nơi đây.
Cho dù là năng lực của Yến Phất Quang ở trong tâm ma cảnh này cũng hoàn toàn không phát huy được.
Lúc mới đầu khi chưa bị kéo vào tâm ma kiếp, Yến Phất Quang vốn chuẩn bị dùng linh lực cưỡng ép thức tỉnh Bạch Lang. Nhưng khi vào đây rồi cũng chỉ đành ngậm ngùi dẹp cái suy nghĩ này sang một bên.
Hắn hơi nheo mắt, nhìn bốn phía, tâm ma kiếp này không giống với những tâm ma kiếp khác. Tất cả hành động của những người trong đây đều bị tâm ma kiếp này ảnh hưởng.
Cho nên Yến Phất Quang cũng đại khái đoán ra được, Tiểu Bạch đang chìm đắm trong tâm ma kiếp lúc này có thể đã không nhận ra hắn rồi.
Dưới tình huống không thể làm cho nàng thanh tỉnh, nếu mình tùy tiện ra ngoài, kết quả khả năng cũng sẽ không khác gì đám đệ tử vẫn còn đang vắt vẻo ấp trứng trên ngọn cây kia.
Hiện tại việc cấp bách nhất là phá vỡ tâm ma kiếp này.
Cho nên...... Cái tâm ma kiếp này rốt cuộc là như thế nào mà có vậy?
Không ai biết cái tâm ma kiếp giày vò vô số người này kỳ thật là căn cứ theo chấp niệm của Bạch Lang mà thiết trí.
Từ khi biết cốt truyện tới nay, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Lang chính là có thể đánh bại sư tôn, thành công phi thăng, trở thành con ma long ngưu bức nhất của đại lục Ly Thiên. Đây cũng là mục tiêu phấn đấu từ trước đến nay của nàng.
Khi Thiên Đạo căn cứ vào chấp niệm của Bạch Lang để thiết trí tâm ma kiếp, tương ứng với tâm tình của Bạch Lang chính là thời tiết biến hóa.
Bởi vì trong lòng luôn có tâm tư bức thiết muốn đánh bại người nào đó, mà người này lại có thân phận cùng tu vi cao hơn hẳn Bạch Lang. Cho nên cái người không thể vượt qua được kia, ở trong tâm ma kiếp đại biểu chính là trời.
Quan trọng nhất chính là, ở trong tâm ma kiếp này thân phận Bạch Lang là một thủ lĩnh thập phần ngưu bức của bộ lạc dã nhân, chính là bởi vì Long Nhật Thiên tên thủ lĩnh kia luôn một lòng muốn thăng thiên.
Điều này với tâm tư của Bạch Lang muốn đánh bại sư tôn không mưu mà hợp.
Tổng hợp mấy điều này lại, liền có cái tâm ma kiếp này ra đời......
Bạch Lang là thần trong tâm ma kiếp này, biện pháp duy nhất để ra ngoài chính là biết được nguyện vọng của nàng, giúp nàng đạt được ước nguyện.
Yến Phất Quang lúc này còn chưa biết chữ "Nhật Thiên" trong tên của nghịch đồ này chính là đại biểu cho hắn, nhưng cũng hiểu được nếu muốn phá cảnh thì phải sử dụng biện pháp khác.
Ánh mắt vị hắc y kiếm tu lóe lóe, đúng lúc này, đám dã nhân hu la hu la kia lại tới nữa.
Trên mặt đất là một đàn khổng tước đang lượn lờ, thỉnh thoảng còn xòe cái đuôi ra.
Yến Phất Quang nhíu mày, ghét bỏ cười nhạt một tiếng. Khi đám người đã đi tới đây, hắn chớp mắt một cái biến thành một ngọn cỏ đuôi chó ở dưới giàn nho.
Hắn thật muốn nhìn xem, Tiểu Bạch Long này rốt cuộc muốn làm cái gì?
Đám dã nhân hu la hu la một tràng. Bạch Lang cuối cùng cũng nghe hiểu. Hóa ra là nhà đã dựng xong, muốn nàng tới xem xem.
Tiện tay bỏ đống hạt hướng dương xuống, Bạch Lang phất tay, theo một đám dã nhân đi vào trong căn nhà mới dựng.
Ân, dựng cũng tương đối chắc chắn, chỉ là có chút đơn sơ.
Không đúng, dã nhân bọn họ đều ở như vậy, nàng sao lại cảm thấy đơn sơ đâu?
Bạch Lang nhíu mày, không rõ bản thân tại sao lại toát ra cái ý tưởng như vậy.
"Hu la hu la."
Dã nhân lại đang hỏi thủ lĩnh làm sao vậy.
Bạch Lang nhìn phòng ở trống rỗng, nghĩ nghĩ rồi nói: "Nơi này thiếu một cái giường."
Giường?
Dã nhân nghi hoặc túm lấy dây nho.
Bạch Lang nguyên bản định tùy tiện lấy một miếng gỗ làm là được, không nghĩ tới bộ hạ của mình lại thông minh như vậy, nghĩ tới dây nho.
Thứ này mềm mại, bện thành một cái giường lắc lư ngồi lên chắc sẽ rất thoải mái đi? Hơn nữa bên trên còn có nho, đến lúc đó, nàng liền có thể ôm tiểu khổng tước nằm ở trên giường ăn nho.
Quả thực là hoàn mỹ!
Yến Phất Quang sau khi biến thành cỏ đuôi chó, nhìn nàng dựng phòng ở, liền biết ý thức cơ bản của nàng vẫn còn.
Lần đầu tiên tiến vào trong tâm ma của người khác, lại còn là Tiểu Bạch Long, Yến Phất Quang thật ra có chút tò mò nàng muốn làm gì kế tiếp.
Hắn ẩn giấu ở dưới giàn nho hứng thú nhìn nhìn.
Lại nhìn nhìn, Bạch Lang với mấy dã nhân kia đã đem ánh mắt chuyển hướng về phía hắn.
Yến Phất Quang:......
Hắn hơi hơi nhíu mày.
Đây là có ý tứ gì?Còn không đợi hắn nghi hoặc, ngay sau đó, mấy dã nhân kia tiện tay cầm liềm đi tới.
Bạch Lang gật gật đầu: "Vậy dùng cái này đi."
Một canh giờ sau.
Giàn nho kia đã bị bện thành một cái giường, lắc lư treo ở trong phòng.
Mà Yến Phất Quang hóa thành cộng cỏ đuôi chó kia bị Bạch Lang hái xuống, cầm trong tay thưởng thức.
"Di, nơi này còn có một cọng cỏ đuôi chó, lúc trước sao không phát hiện ra ta. Có phải ngươi thích nho không, sao lại mọc ở dướI giàn nho thế?"
Khi nhìn thấy cọng cỏ đuôi chó kia, trong đầu Bạch Lang bỗng nhiên hiện lên một ít cảnh tượng kỳ quái. Bất quá nàng cũng không để ý, chỉ tùy tiện hỏi một câu liền quên ở một bên.
Nhưng Yến Phất Quang bị một câu này của nàng làm cho có chút không được tự nhiên.
Tiểu Bạch Long này nhìn không ra còn rất có tâm a. Mất trí nhớ nhưng vẫn nhớ rõ vi sư thích ăn nho.
Ngón tay mềm mại nghịch ngợm cọng cỏ đuôi chó, thỉnh thoảng lại dùng sức một chút, Bạch Lang có chút tò mò nếu lấy cỏ đuôi chó ép nước uống có ra gì không nhỉ?
Ánh mắt thanh triệt nhìn chằm chằm cỏ đuôi chó thật lâu, nghĩ nghĩ xé cỏ chơi chơi liệu có vui không?
Bị Tiểu Bạch Long nhìn chằm chằm như vậy, Yến Phất Quang cũng quên mất là mình đang trong bộ dáng một cọng cỏ đuôi chó. Nhịn không được tim đập chậm lại, sau tai cũng phiếm hồng quay đầu đi.
Bạch Lang nhìn cả nửa ngày, cuối cùng nhăn trán nói: "Aiz, vẫn là thôi đi. Cỏ nhỏ xíu thế này, xé được một phát là hết trò."
Hay là đợi nó lớn thêm một chút nữa.
"Ta vẫn là tặng một đĩa nho cho vị hôn thê trước vậy."
"Ừ" nàng gật gật đầu, đĩa nho trên bàn liền không thấy nữa.
Vị hôn phu?
Vị hôn phu nào?
Sắc mặt Yến Phất Quang cứng lại. Hắn nheo nheo mắt, nấp trong cỏ đuôi chó ngẩng đầu lên nhìn Bạch Lang, có chút ý vị thâm trường.
Bạch Lang từ khi nào thì có vị hôn phu rồi?
Cho dù đây là trong tâm ma kiếp, nhưng Yến Phất Quang cũng không nhịn được nhăn tít đầu lông mày.
Con Tiểu Bạch Long này, còn không biết thích là cái gì mà đã đòi có vị hôn phu rồi?
Nếu để hắn biết là ai...
Trong tâm ma, tất cả mọi thứ đều có khả năng.
Tất cả đều thiết kế theo tâm tình của Bạch Lang, Yến Phất Quang cũng không dám khẳng định vị hôn phu của Bạch Lang là ai.
Cọng cỏ đuôi chó phất phơ bay đi, lại bị Bạch Lang túm trở lại.
"Í, sao cảm giác như khi nãy ngươi động đậy a. Ngươi thành tinh rồi à? Vậy đây phải gọi là... cỏ đuôi chó tinh?"
Bạch Lang kinh ngạc nhìn chằm chằm cọng cỏ đuôi chó vừa rồi trong lúc vô ý động đậy, có chút kỳ quái.
"Chẳng lẽ là linh khí của bổn thủ lĩnh cảm nhiễm đến ngươi, làm cho ngươi sinh ra linh trí? Như vậy ngươi sẽ hóa hình sao? Ngươi là nam hay nữ a?"
Yến Phất Quang nghe thanh âm tò mò bên tai, ngay sau đó bị túm lấy xoay một vòng.
Qua một lát, hắn nghe thấy một đạo thanh âm thất vọng: "Nhìn không ra là nam hay nữ."Yến Phất Quang:......
Cỏ đuôi chó cái quỷ gì!
Thái dương hắn giật giật, vừa chuẩn bị lên tiếng, đã bị Bạch Lang giơ lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Bạch Lang chớp chớp mắt, bỗng nhiên lại đưa sát lại.
"Ta hôn ngươi một cái, ngươi sẽ đỏ mặt chứ? Cỏ đuôi chó đỏ mặt là như thế nào ta?...Cây xấu hổ?"
Nàng lầm bầm lầu bầu, khi Yến Phất Quang còn đang ngây người, vậy mà thật sự hôn một cái.
Hơi thở mềm mại của Tiểu Bạch Long phất qua bên tai.
Nụ hôn kia, trực tiếp dừng ở trên môi hắn.
Yến Phất Quang chưa từng trải qua chuyện như vậy, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng không khỏi ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời ngay cả vị hôn phu của Long Nhật Thiên là ai cũng quên hỏi.
Tiểu Bạch sau khi hôn xong cũng không rời đi.
Nàng nhẹ nhàng dùng trán cọ cọ cỏ đuôi chó, cảm giác lạnh lạnh, có chút vui vẻ.
Chỗ nàng vừa hôn lên phảng phất còn chút hương khí, Yến Phất Quang dường như còn có thể nhìn thấy bộ dáng của mình phản chiếu trong đôi mắt cong cong của nàng.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến mức có chút ái muội.
Hắn hơi hơi nhíu mày, phớt lờ nhịp tim đang đập có chút nhanh của mình, thanh âm khàn khàn: "Buông ta ra."
Cái gì?
"Ai? Ngươi có thể nói a?"
Bạch Lang còn đang để cỏ đuôi chó trên trán, không ngờ tới lại nghe thấy một đạo thanh âm trầm thấp, cúi đầu nhìn thì thấy cọng cỏ đuôi chó kia đã xoay người.
Trên môi mỏng của Yến Phất Quang mang theo chút huyết sắc, không nghĩ tới Bạch Lang cư nhiên có gan dám làm ra hành động như vậy.
"Ngươi tên là gì?"
Nhìn thấy cọng cỏ đuôi chó tinh mọc dưới giàn nho này vậy mà có thể nói, Bạch Lang nhịn không được nói.
"Ngươi không nói ta lại hôn ngươi một cái nữa!"
Sau đó thuận tiện một miếng chén luôn ngươi.
Cỏ đuôi chó tinh không biết ăn vào có cái vị gì.
Yến Phất Quang:......
Mắt thấy Tiểu Bạch Long làm bộ lại muốn hôn hắn, Yến Phất Quang chỉ đành cắn răng, nhổ ra hai chữ.
"Phất Quang."
"Bổn tọa kêu Phất Quang."
"Phất Quang?"
Bạch Lang nghĩ nghĩ, trong trí nhớ một cảnh tượng nào đó hình như là nói, trưởng bối có thể kêu vãn bối cái gì cái gì nhi đó.
Phất Quang tên này không dễ nghe.
Vậy "Quang Nhi" đi.
Đây là cỏ đuôi chó của Long Nhật Thiên nàng, là bởi vì nàng mà sinh ra linh trí, nàng đương nhiên có thể gọi đối phương bằng tên thân mật.
"Được rồi, Quang Nhi."
Yến Phất Quang:......?
"Nghịch đồ, câm miệng!"
Nhưng mà hắn hiện tại linh lực bị hạn chế, vì để tìm ra biện pháp phá giải tâm ma, cho dù là bị Bạch Lang một tay bắt lấy, cũng vẫn phải nhịn.
Khi hắn đang tức đến muốn tắc thở, Bạch Lang giống y như hắn lúc trước giày vò tiểu long, nhéo nhéo cọng cỏ đuôi chó mà hắn biến thành, thập phần thô bạo khép tay lại.
"Chuyện này cứ quyết định vậy đi. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là sủng vật của Long Nhật Thiên ta. Chờ đến khi ta với vị hôn phu liên hợp lại, lại tìm cho ngươi một cọng cỏ đuôi chó khác để lai giống."
Được lắm!
Được lắm!
Yến Phất Quang lần đầu tiên cảm nhận được cảm xúc của mấy người khác.
Hắn hít một hơi thật sâu.
"Vị hôn phu của ngươi là ai?"
Hắn nghĩ, biện pháp đại khái để phá giải tâm ma kiếp này, chính là tìm được vị hôn phu của Bạch Lang, sau đó lại giết hắn đi.
Yến Phất Quang mỉm cười.
Đã hạ quyết tâm.
Vì để biết được trong tâm ma kiếp này vị hôn phu của Bạch Lang là ai, ở thời điểm Bạch Lang không chú ý, Yến Phất Quang bất ngờ dùng linh lực xâm nhập vào thức hải của nàng, sau đó hắn liền thấy được —— một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.