Bạch Lang đang mơ gọi tên Quý Tu kêu nơ bướm thật xấu, vẫn không biết nhị sư huynh đang ở bên cạnh. 
Nàng một tiếng "Nhị sư huynh" mềm mại làm không khí thoáng chốc liền trở nên ái muội. 
Ánh nến soi lên bóng hai người ở trong phòng. 
Tay Quý Tu vẫn đang bị Bạch Lang cầm lấy. 
Hắn rũ mắt nhìn đối phương, đầu ngón tay tựa như bị bỏng. 
Tiểu Bạch Long ngốc nghếch còn không biết bản thân lại làm ra cái chuyện gì, xoay người lại ngủ đến trời đất u ám. 
Quý Tu qua một lát liền cười khẽ, trước khi đi cúi đầu, một cái hôn nhẹ nhàng dừng ở trán Bạch Lang. 
"Hy vọng ta cũng có thể mơ thấy ngươi." 
...... 
Bạch Lang một đêm này luôn cảm thấy bản thân ngủ không được yên giấc. 
Nàng ngày hôm qua trong mơ mơ thấy mình đi trả lại dây ngân sa, kết quả nhị sư huynh lại cưỡng ép thắt cho nàng một cái nơ bướm xấu y chang của sư tôn, còn vuốt đầu nàng nói nàng như vậy rất đẹp. 
Bạch Lang đương trường thiếu chút nữa đã bị dọa khóc. 
Suốt cả đêm nàng đều đang cùng nơ bướm đấu tranh. Nhưng cái nơ bướm kia giống như âm hồn bất tán, gắt gao đuổi theo nàng. Vô luận Bạch Lang cự tuyệt như thế nào đều vô dụng. Nàng thiếu chút nữa là mắc chứng sợ hãi nơ bướm. 
Trong mơ tên của nhị sư huynh không biết bị gọi đến bao nhiêu lần, đến ngày hôm sau thức dậy Bạch Lang vẫn còn có chút hốt hoảng ngốc lăng. 
"Tiểu Bạch, dậy chưa? Hôm nay là yêu thú đại khảo, các đệ tử đều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-voi-su-mon-khong-hop/1483084/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.