Bạch Lang cùng với Già Ly thánh tăng ở trong quỷ vực.
Vết thương trên chân nàng cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần loại trừ đi ma khí là được.
May mắn công pháp của Vô Đỉnh Tự vừa hay là tương khắc với ma khí.
Già Ly sau khi xem xét vết thương xong, nhắm mắt lại, một đạo phật quang ấm áp tiến vào trong thân thể của Bạch Lang, chỉ trong nháy mắt chưởng ấn xanh tím kia liền biến mất.
"Wow thật thần kỳ a."
Bạch Lang cúi đầu nhìn vết thương trên chân mình, bỗng nhiên lại kinh ngạc phát hiện bản thân đã có thể nói chuyện rồi.
"Ơ không phải không thể nói sao?"
Tựa hồ là biết nghi vấn của nàng, Già Ly mím môi nói: "Bần tăng vừa rồi dùng linh lực hạ một cái pháp chướng ở chỗ này, tạm thời có thể ngăn cách với quỷ vực bên ngoài."
Hắn nói đến đây lại hạ ánh mắt.
"Tiểu Bạch thí chủ có thể thả váy xuống rồi."
Nàng không chú ý tới, bàn tay đang cầm Phật châu của Già Ly thánh tăng nắm chặt, ngay cả gân xanh trên mu bàn tay cũng hiện lên.
Sau khi cảm nhận được thân thể không còn vấn đề gì, Bạch Lang nghe lời thả góc váy xuống.
"Cảm ơn Già Ly thánh tăng."
Không khí có chút yên tĩnh, lúc này trong quỷ vực chỉ có hai người, yên tĩnh đến mức tiếng gió chung quanh cũng có thể nghe được.
Bạch Lang đành phải cố vắt óc kiếm một chủ đề để nói.
"Nhưng thánh tăng, chúng ta bây giờ phải làm sao? Quỷ thủ vừa bắt ta hình như là của Ma Tộc kia, nhưng hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-voi-su-mon-khong-hop/1483078/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.