Edited by Hari.
Sau khi nàng nói ra câu đó, không khí an tĩnh thật lâu.
Sắc mặt sư tôn hơi ngưng, nhăn nhẹ mi.
Bạch Lang lúc này mới ý thức được chính mình vừa rồi khó kìm lòng nổi lại nói sai rồi.
Nàng cẩn thận che miệng lại, tận lực tỏ ra vô tội nhìn sư tôn.
Nhưng ngoài dự kiến của Bạch Lang chính là, sư tôn lần này lại không có phạt nàng, chỉ là ánh mắt phức tạp nhìn nàng một chút.
"Thôi, lần này liền tạm thời bỏ qua cho ngươi đi."
Nàng trong lòng đang run sợ, bỗng cảm giác một bàn tay nhẹ nhàng phất qua thái dương, nơi đó có một vệt đỏ lúc trước do nàng ngã ở gầm bàn.
Ngón tay Yến Phất Quang thon dài, hơi hơi mang theo chút lạnh lẽo, cùng Già Ly thánh tăng hoàn toàn không giống nhau.
Bạch Lang vô tội ngẩng đầu lên chớp chớp mắt, tuy rằng có chút không hiểu sư tôn tại sao bỗng nhiên thay đổi thái độ, nhưng vẫn cơ trí không nói gì.
Chờ đến khi sắc mặt của Yến Phất Quang tốt hơn một chút, mới lắp bắp:
"Đa, đa tạ sư tôn."
Bỏ đi, tâm tư sư tôn ai biết được, dù sao chỉ cần không phạt nàng chép sách là được.
Nguyện vọng của Bạch Lang luôn luôn rất đơn giản.
Yến Phất Quang nhìn bộ dáng nàng ngoan ngoãn đáng yêu, tâm tình tốt hơn chút. Lúc này đã tới Cô Sơn Kinh Vân Các, hắn sau khi thu hồi tay, nhìn như không thèm để ý dặn dò nói: "Về sau cách Già Ly thánh tăng xa chút."
"Vô Đỉnh Tự đều không phải người tốt lành gì."
Bạch Lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-voi-su-mon-khong-hop/1483057/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.