Edited by Hari 
Bạch Lang:…… 
Có thể ngươi không tin, nhưng ta vốn thật sự muốn lưu mặt mũi cho ngươi. 
Sau khi nàng thu hồi răng nanh nhỏ, tiểu hài tử bên cạnh quán hàng rong lại càng khóc to hơn, cả người run rẩy, đến kẹo đường nhân trong tay cũng không cần nữa. 
Bạch Lang nhíu nhíu mày, bị khóc đến long giác đều sắp muốn hiện hình rồi. 
Trước khi đại sư huynh hiểu lầm cái gì, liền đem kẹo hồ lô mới vừa ăn được một miếng nhét vào trong tay tiểu hài tử đang khóc. 
Tiểu hài tử mặc bộ quần áo màu xám kia liền ngẩn người, vẫn còn chưa phản ứng lại, liền thấy vị tỷ tỷ răng nanh xinh đẹp kia kéo theo vị ca ca bên cạnh biến mất không thấy rồi. 
Cố Xuân Lăng để mặc nàng lôi kéo. 
Đến nơi không có ai, Bạch Lang mới buông lỏng tay. 
“Làm ta sợ muốn chết, tiểu hài tử quả nhiên là sinh vật đáng sợ nhất.” 
Nàng trong lòng còn sợ hãi, mặt đều nhăn thành một nhúm rồi. 
Cùng với bộ dáng vừa rồi bị chua hiện ra răng nanh một chút cũng không giống nhau. 
Tim Cố Xuân Lăng như ngừng lại một chút, không biết vì sao thế nhưng lại muốn cười: “Nếu sư muội không thích kẹo hồ lô thì cứ việc nói thẳng, sư huynh sẽ không miễn cưỡng ngươi.” 
…… 
Bạch Lang: A? 
Nàng có chút không nghĩ tới mình vừa rồi cố tình một phen cơ trí ứng biến, hành động đem kẹo hồ lô cho đi thế nhưng bị Cố Xuân Lăng xem thấu. 
Nàng còn tưởng rằng chính mình qua ải rồi đâu. 
Quả nhiên, Cố Xuân Lăng tâm tư 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-voi-su-mon-khong-hop/1483041/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.