Nguyên lai y ngu ngốc cũng không phải do trận sốt cao, căn bản do dược đắng kia tác dụng phụ, mà cái tác dụng phụ ấy nam tử vận long bào phi thường thích. Y lúc thần trí tỉnh táo thế nào cũng sẽ không cùng hắn ngoan ngoãn một chút, không hồ nháo động thủ cũng chẳng xong. Vậy đi, thế này là hay rồi, hắn cũng không để y cho kẻ khác khi dễ.
Tiểu thái giám cùng hoàng đế chính là ở cũng một căn phòng, bất quá là kẻ ngự long sàn, kẻ lấy thảm lau nhà thành giường ngủ.
Đêm ấy, An Hoắc Liên còn đương ngủ, bất quá hắn một tay vững trên ngai vàng thì đánh đổi chính là vĩnh viễn không thể có một giấc ngủ say, hắn ngủ không trầm, vậy nên rất nhanh khi bản thân nghe ra tiếng hô hấp hỗn loạn kia của Chu Mộc thì đã sớm tỉnh.
Nhưng mặc kệ, hắn muốn biết xem cái nam nhân bị đánh cho nguyễn thân thể, đến cả chút nội công cũng bị phế tan tành không còn một mảnh này muốn làm gì.
Chu Mộc đi tới, y căn nguyên hoàn toàn không che dấu sự kích động của bản thân, mỗi một bàn chân dẫm xuống không kìm nén lực đạo, thân thể loạng choạng, hô hấp dồn dập, mà tay y loáng thoáng khua khoắng vào không khí tĩnh mịnh thứ kim loại sáng loáng, khung cảnh thập phần quỷ dị, tựa như tên điên.
Y hướng long sàn kia mà tới, cổ họng khàn khàn lầm bẩm thứ ngôn ngữ bất phân người hay quỷ. Thanh âm khào khào khó nghe bất quá An Hoắc Liên hắn là ai? Là đế vương, là đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vi-tuc-lu-viet-dam-vo-luong-tam/37761/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.