Ngạo Thần không về nhà...
Tôi bắt đầu không ngủ được...
Gần như mỗi ngày tôi chỉ ngủ được ba- bốn tiếng, vấn đề là tôi nhớ Ngạo Thần....
"Két"
Tôi đang ngồi xổm trong góc phòng bỗng chốc giật mình, tôi thấy Ngạo Thần bước vào, tôi mừng rỡ, tôi không biết bản thân trong mắt cậu ta giống như một con chó nhỏ thất sủng, bị bỏ rơi lâu ngày...
Tôi run rẩy muốn đứng dậy, chỉ là tôi bị tê chân, mặt tôi tái dại.
"Thần..." Giọng tôi nghẹn ngào.
Thẩm Ngạo Thần bước tới bế tôi lên, nhẹ nhàng tránh cho chân tôi bị cử động mạnh, vẫn đặt tôi trong lòng, dịu dàng bóp chân cho tôi, tôi đờ đẫn trong lòng cậu ta, Ngạo Thần nhìn tôi, nở nụ cười, tôi bỗng thấy đẹp quá, đẹp như thiên thần....
"Ngày mai, em tự do rồi!"
Cho tới lúc cậu ta rời đi rồi tôi vẫn không hiểu, bàn tay cầm chi phiếu của tôi đẫm mồ hôi, những số không dài dằng dặc phía sau tựa như chế nhạo tôi. Ngày mai tôi tự do rồi.... Đáng lẽ tôi phải vui, rất vui.
Sau hôm ấy tôi vẫn thường xuyên gặp Ngạo Thần, tôi lúng túng không biết nên có loại phản ứng gì, ngược lại Ngạo Thần giống như chưa xảy ra việc gì cả, cậu ta hoàn toàn bình thường, yêu đương hẹn hò, tôi cảm thấy bản thân giống như loại mì ăn liền, là một trong vô số bát mì của cậu ta, tôi hay lén lút nhìn trộm cậu ta, câu nói bộc bạch nhỏ nhoi trong lòng đêm ấy không cách nào thoát ra khỏi miệng. Mọi thứ thực thực mơ mơ...
Bắt đầu có tin đồn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vi-tuc-lu-viet-dam-vo-luong-tam/37758/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.