"Thằng đốn mạt, mày theo đuổi con nhà người ta thế này à"
"Hừ ai bảo Tiểu Bạch hư như vậy!"
"Hư!! cái lỗ mông nhà mày, lần đầu của người ta cũng đâm thê thảm tới mức ấy, muốn vợ mày chết sớm đầu thai sớm hả!"
"Dì à! Con thực sự không biết Tiểu Bạch là lần đầu, vốn dĩ nghĩ rằng thằng Cao Tứ mất nết kia ăn trước rồi! Con vốn dĩ rất rất giữ gìn... Do em ấy hư!!!"
"Hư cái thằng bố mày! Mày ra đây xem dì đập mày!!"
"Dì...!"
********
Tôi thấy ồn muốn chết, tôi muốn dậy nhưng mệt quá tôi nằm lại lâu lâu một chút, cảm thấy đủ sức rồi liền muốn tỉnh. Khẽ mở mắt ra, ánh sáng làm tôi có chút không kịp thích ứng.
Không ổn rồi, có khi nào lại muộn học rồi không... Thẩm Ngạo Thần sao mà không đánh thức tồi dậy, hôm nay có tiết dạy của thầy Cương.
Tôi bị chính mình doạ sợ, muốn tụt xuống khỏi giường, hậu quả rất đương nhiên, tôi xây xẩm chóng mặt, não tôi nhói một cái giống như muốn thể hiện sự tồn tại của nó, tiếp đến cơn đau truyền thẳng xuống giữa hai mông.
Mồ hôi trán của tôi nhỏ xuống... Tôi không dám cử động, tôi rúm ró, nhầu nhĩ như cái rẻ rách dưới đất, đất thì lạnh còn cứng, tôi không dám ngồi hẳn xuống, bản thân duy trì một động tác quỳ khó coi, tay tôi tóm lấy ga giường.
Cổ họng nuốt nghẹn một miếng, tôi không quan tâm thầy Cương nữa, đầu óc tôi dần dần lại chuyển về hôm qua, cơn đau xé rách kinh người, phòng ký túc xá bừa bộn, một thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vi-tuc-lu-viet-dam-vo-luong-tam/37756/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.