Chương trước
Chương sau
Hơi thở vô cùng yếu ớt của Trích Tâm cố gắng gượng dậy thốt ra: "Đế tôn, ngài thật sự không tin thần? Ngài thật sự nghĩ rằng thần là người đã giết Sở Hoàng sư huynh sao?"

Vẻ mặt thất vọng của Trích Tâm khiến ánh mắt của Đế tôn có chút trở nên dịu nhẹ. Nhưng miệng thì anh vẫn luôn trách cô nàng: "Nếu ngươi còn không chịu thành thật khai báo, ta nhất định sẽ không nương tay đâu." Khắp Thiên cung đều biết Trích Tâm là cô gái có được sự ưu ái đặc biệt của Đế tôn, mọi người còn ghen tỵ nữa huống chi là cô chị gái thích thầm anh ấy. Trích Tâm được đích thân Đế tôn dạy pháp thuật và võ công, cũng là cô nương đầu tiên được tự do đi lại ở Trường An điện và còn được ban cho Hồng Dịch kiếm, tương đương với việc ban cả Phủ Ngọc Dịch cho cô. Mọi người đều thấy được sự quan tâm, ân cần thầm lặng của Đế tôn dành cho cô nàng nhưng không vì thế mà anh yếu lòng. Dù sao Sở Hoàng cũng đi theo Đế tôn từ nhỏ, anh ấy không chỉ là tay sai thân cận mà còn là một bằng hữu tốt, một huynh đệ tốt. Sở Hoàng rất được lòng mọi người, dạo gần trước, Đế tôn còn phát hiện ra biểu hiện bất thường của Sở Hoàng dành riêng cho Trích Tâm, dường như anh chàng đã nảy sinh tình cảm với cô gái này.

"Sở Hoàng tốt với ngươi như thế, lúc đầu đến Thiên cung cũng là hắn chỉ dạy cho hai tỷ muội nhà ngươi, vậy mà ngươi lại ra tay tàn nhẫn như vậy." Đế tôn đứng trước mặt Trích Tâm, mặc cho cô nàng đang bị trói lại, toàn thân rướm máu. Nếu là bình thường chắc chắn Đế tôn sẽ trừng phạt rất nặng kẻ đã ra tay với cô nhưng lần này anh cũng bất lực.

"Thần đã nói hết lời rồi, nếu Đế tôn đã không tin thì thần cũng không còn gì để nói nữa, muốn chém muốn giết tuỳ ngài." Trích Tâm không còn muốn phản biện lại nữa, cho thấy cô cũng đã bất lực cùng đường rồi. Người cô tin tưởng nhất, người mà mỗi khi có chuyện gì cô cũng nghĩ tới đầu tiên, người mà cô thầm thương bây giờ lại muốn trừng phạt cô cho tội danh không phải do mình gây ra. Câu nói bản thân vô tội nói ra hàng ngàn lần rồi cũng không cứu nỗi tình thế hiện giờ, Đế tôn cho cô hay tất cả những chứng cứ đều quy về người gây ra tội chính là cô cho nên anh cũng không thể làm gì khác. Đế tôn cần cho Chấn Vương Thượng thần một câu trả lời xác đáng. Anh lệnh cho lính đại lao áp giải Trích Tâm lên đài Thanh Long dụng hình. Lúc được áp giải đi, Trích Tâm không thèm mở mắt, nhưng nước mắt cô vẫn không ngừng lăn dài trên hai gò má.

Đế tôn trói cô lại trên cột trụ Thiên lôi, lúc này Trình Đan mới hớt hải chạy đến xin Đế tôn tha tội cho em gái của mình. Cô nàng quỳ trước mặt anh, bám vào tà áo khóc lóc thảm thiết: "Trích Tâm còn nhỏ, dại dột ngươi tha thứ cho muội ấy lần này đi mà Đế tôn."

"Ngươi nói Trích Tâm còn nhỏ, dại dột? Tha thứ cho cô ấy thì Sở Hoàng có sống lại không?" Đế tôn quát.

"Sao muội ngốc quá vậy hả Trích Tâm, nếu thật sự là muội làm thì hãy thành thật xin Đế tôn tha tội đi." Trình Đan quay sang nói với em gái.

Trích Tâm cười gượng: "Thì ra ngay cả tỷ cũng nghĩ muội giết Sở Hoàng sư huynh à?"



Còn gì đắng lòng hơn, hai người thân nhất bên cạnh mình lại không tin mình, sao ai cũng trách cô mà lại không giúp cô điều tra chân tướng. Thì ra ai cũng muốn cô biến mất trên cõi đời này, sấm sét trên đài Thanh Long cộng với pháp thuật của Đế tôn, thử hỏi Trích Tâm còn mạng để quay về không? Cô nàng nhắm mắt nở một nụ cười xem như là nụ cười cuối cùng, cười cho số phận bất hạnh của mình.

Tia sét đầu tiên đã quy tụ lại giáng xuống thân hình bé nhỏ của Trích Tâm, vết thương cũ vết thương mới, máu chảy không ngừng. Cô nàng đau đớn cắn răng chịu đựng không kêu ca một lời nào. Trình Đan không thể xin Đế tôn dừng lại, cô nàng cứ quỳ đó vừa khóc vừa gọi tên Trích Tâm.

Hoa thần đến, bái kiến Đế tôn, bà nhìn Trích Tâm đang đau đớn mà nói: "Đúng là mọi bằng chứng đều đang tố cáo Tâm Nhi nhưng Đế tôn đã đích thân đi điều tra chưa?"

"Ta đã điều tra rồi mới đưa ra quyết định như vậy, Hoa thần không cần đến xin tội cho cô ấy." Đế tôn mặt lạnh trả lời.

"Xin Đế tôn bớt giận, ngài được cho là công chính liêm minh nhất, tất nhiên ta tin ngài nhưng mà dù sao Trích Tâm cũng là hóa thân của hoa sen hai màu tôn quý của Hoa giới." Ý của Hoa thần là người của Hoa giới thì nên để Hoa giới xem xét, cứ để Hoa thần đích thân điều tra chân tướng chuyện này. Nếu thật sự là do Trích Tâm gây ra, chính tay Hoa thần sẽ là người huỷ đi nguyên thần của cô ấy còn nếu Trích Tâm bị vu oan thì xin Đế tôn cho cô ấy một lời minh oan. Và Đế tôn đồng ý cho Hoa thần đem Trích Tâm về Hoa giới với thời hạn là ba ngày.

Sau khi Hoa thần đi, Trình Đan đa tạ Đế tôn tha tội cho em gái của mình nhưng anh nói: "Ngươi không cần đa tạ ta, ta không có tha tội cho Trích Tâm, nếu Sở Hoàng đúng là do cô ấy giết ta sẽ cho cô ấy đi gặp hắn để tạ tội còn nếu Trích Tâm bị vu oan ngươi nghĩ ta sẽ làm gì?" Đế tôn ghé sát mặt Trình Đan để hỏi.

Trình Đan sợ hãi lắc đầu không biết. Nếu thật sự người của Đế tôn bị vu oan, anh nhất định sẽ không để cho kẻ đó sống yên, anh sẽ cho hắn biết thế nào là sống không bằng chết. Đây là lần đầu tiên Trình Đan được chứng kiến mặt khác của Đế tôn, thật sự khiến người khác phải sợ khiếp vía, sự tức giận của anh đã biến anh thành một con người khác về cả bề ngoài lẫn bên trong tâm hồn. Đế tôn nhẹ nhàng không màng thế sự của người khác bây giờ đã biến thành một Chiến thần cao cao tại thượng với chiếc áo choàng màu xanh đậm hơn kèm búi tóc cao lên nữa đầu chứ không còn cột buông thả như trước đó nữa.

Ma tôn đang ngồi trong Ma điện thì Trình Đan bất ngờ xuất hiện, hắn hỏi: "Ở trên Thiên giới bộ đã xảy ra chuyện gì sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.