An Minh tỉnh dậy giữa một cánh rừng, xung quanh toàn là cây lớn cây nhỏ chen chúc nhau mọc um tùm. Cả người của cô nàng dính đầy bụi đất, cô hoàn toàn không có một chút ký ức thần tiên nào. An Minh ngơ ngác đứng dậy, trên người là bộ đồ cũ kỹ, cô từng bước từng bước tiến về phía trước, cứ đi ngẩn ngơ như vậy bởi vì cô đâu biết mình là ai và mình đến từ đâu. 
Khi đi ra khỏi cánh rừng, An Minh phát hiện ra một ngôi nhà tranh, bên trong không có người, đúng là một nơi lý tưởng để cho cô tá túc. An Minh tắm rửa thật sạch sẽ, khi cô vừa bước ra khỏi nhà tắm thì hốt hoảng lớn tiếng khi thấy một chàng trai trên tay cầm kiếm đang đi vào: "Huynh là ai?" 
"Tôi mới là người hỏi cô là ai mới phải." Hắn ngạc nhiên. 
"Đây là nhà của huynh sao?" Cô gái rụt rè chậm rãi bước ra ngoài. 
"Không phải, tôi bị lạc đường vô tình tìm ra chỗ này thôi, tôi ở đây cũng được hơn ba ngày rồi nhưng chẳng thấy ai ở xung quanh đây cả, mà cô là ai, sao lại ở đây?" Hắn từ tốn đặt kiếm lên chiếc bàn gỗ giữa nhà rồi rót trà để uống. 
Cô gái hớn hở: "Thì ra huynh cũng đi lạc sao? Trùng hợp quá tôi cũng bị lạc đến đây mà nói đúng hơn là tôi khô biết tại sao tôi lại ở đây nữa." 
"Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về." 
"Tôi không nhà, không có người thân, ngoài cái tên An Minh ra thì tôi chẳng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vi-nang-ma-tu-bo-tat-ca/2761473/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.