Giang thị mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Tào Đình An lặng lẽ mặc quần áo tử tế rồi rời khỏi phòng Giang thị, trên mặt ông chỉ còn vẻ lạnh như băng.
Mai viện của Ngô di nương cách Đào viện cũng không xa, chỉ bằng thời gian uống một chén trà nhỏ là Tào Đình An đã đến nơi, ma ma trông cửa còn tưởng Hầu gia vừa đi xa trở về đã lập tức đến thăm di nương nhà mình, cao giọng hành lễ một cách vui vẻ. Nhưng ngay sau đó các bà hoảng hốt phát hiện, dường như sắc mặt Hầu gia mặc hoa phục này không phải chỉ cau có như bình thường.
Giống như là Diêm Vương, Diêm Vương đang tức giận,...
Ma ma canh cửa cẩn thận lui đến góc tường, không dám hé răng.
Thời gian Tào Đình An ở lại viện của Giang thị không ngắn, Ngô di nương và Nhị cô nương Tào Doanh đã nghỉ ngơi một buổi, lúc này họ đang tâm sự với nhau.
"Nương, hôm nay A Ngư rất lạ, tựa như đột nhiên không sợ phụ thân và Đại ca nữa rồi." Tào Doanh ngồi bên cạnh bàn trang điểm, vừa nhìn mẫu thân trang điểm vừa nhỏ giọng nói.
Ngô di nương đang tập trung vẽ lông mày, lông mày của bà hơi thô, sở dĩ Hầu gia thích Giang thị như vậy, là do lông mày bà nhỏ nhắn như lá liễu, cho nên Ngô di nương thường xuyên cạo lông mày theo định kỳ, cố gắng hết sức để bắt chước dáng vẻ mềm mại đáng yêu của Giang thị.
"Là sao?" Ngô di nương không yên lòng hỏi, nói xong lại hạ bút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vi-bieu-thuc-hoa-tan-trang/2691036/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.