Phi Nhứ không hổ là ngựa thần, gần như chỉ trong chớp mắt đã chạy được một vòng rồi.
Từ Tiềm cố ý đứng cách nhóm người Từ Khác mấy chục bước.
Nàng được bế xuống ngựa, tim A Ngư như bay bổng giữa không trung, đuôi mày khóe mắt đều là ý cười.
"Thúc đối xử với con thật tốt." Nàng nhìn Từ Tiềm với sự ngưỡng mộ, cho dù là kiếp trước hay đời này, nàng đều cảm nhận được sự dịu dàng ẩn giấu dưới vẻ ngoài lạnh lùng của Từ Tiềm.
Còn Từ Tiềm, đây là lần đầu tiên hắn được tiểu cô nương khen ngợi, nghe tiếng bước chân của Từ Khác đang chạy tới, Từ Tiềm không nói chuyện với A Ngư nữa. Hắn vỗ vỗ Phi Nhứ bên cạnh và nói: "Học cưỡi ngựa cho tốt, Phi Nhứ không phải là vật nuôi trong chuồng."
A Ngư hiểu rõ.
Từ Tiềm nhìn nàng rồi xoay người đi về phía trước.
A Ngư nhìn theo bóng lưng của hắn với vẻ lưu luyến không nỡ rời xa, mãi tới khi Từ Khác bất thình lình chạy tới, chặn tầm mắt của nàng lại.
A Ngư không nhịn được mà trừng mắt với hắn.
Một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, khi lườm người khác nhìn cũng đẹp.
Từ Khác chỉ cười, nói lời chúc mừng nàng: "Phi Nhứ là của muội, muội may mắn thật đó."
Nhắc tới Phi Nhứ, A Ngư cố ý hỏi: "Muội đoạt ngựa của các huynh, huynh không giận sao?"
Trong lòng Từ Khác ôm chút chờ mong, nói: "Nếu ta tức giận, muội sẽ tặng Phi Nhứ lại cho ta sao?"
A Ngư khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vi-bieu-thuc-hoa-tan-trang/2691026/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.