Tào Đình An nói được thì làm được, ngày đầy tháng của Sí Nhi, ông đưa tấu chương đã viết xong từ sớm cho Giang thị xem qua
Lần đầu tiên Giang thị nhìn thấy tấu chương, bìa tấu chương màu xanh đậm làm lộ ra một vẻ uy nghiêm trang trọng của triều đình.
Chờ bà mở tấu chương ra, sau khi xem xong từng câu từng chữ trong đó, Giang thị bỗng nhiên cảm thấy tấu chương này nặng như ngàn quân.
Nếu nói ngôn ngữ không thể chứng minh tình ý Tào Đình An đối với bà, vậy tấu chương này đủ chứng minh rồi.
Giang thị chỉ cảm thấy mơ hồ, sợ hãi.
"Hầu gia, thiếp, thiếp không xứng." Thả lại tấu chương vào tay ông, Giang thị cúi đầu, cười khổ nói.
Bà không có chơi trò lạt mềm buộc chặt*, cũng không phải khiêm tốn ngoài mặt, nội tâm thì mừng thầm, Giang thị thật sự cảm thấy chính mình không xứng.
(*Lạt mềm buộc chặt có nghĩa: muốn tóm ai đó nên cố tình thả họ đi để họ lơ là phòng bị rồi tấn công.)
Bà xuất thân từ gia đình nông dân nghèo khổ, một chữ bẻ đôi cũng không biết, sau này đi theo Tào Đình An, học đọc sách từ nha hoàn mới nhận biết được mặt chữ. Thân phận không xứng, bà cũng không hiền thục đoan trang như lời Tào Đình An viết trong tấu chương, bà nhát gan sợ phiền phức, bà chưa từng trải việc đời, chưa từng học cách quản gia, lại càng không biết cách ở cùng với nhóm người phu nhân quyền quý như thế nào.
Thứ mà Giang thị có thể lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vi-bieu-thuc-hoa-tan-trang/2690988/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.