Chương trước
Chương sau
Tùng Hạc Đường, mọi người ở các phòng của phủ Trấn Quốc Công đã đến đông đủ.

Năm vị lão gia, sáu vị công tử, tổng cộng là 11 nam tử trưởng thành, Từ Tiềm là thúc phụ nhưng ngày thành hôn lại xếp vị trí thứ ba từ dưới đếm lên, nhưng do những đứa chất tử nhường cho hắn kết hôn trước, nếu không thì hắn là người cuối cùng rồi.

Trong phòng rất nhiều người, Từ lão thái quân ngồi ở giữa, ngồi theo thứ tự bên trái là Trấn Quốc Công, Nhị gia, Tam gia, Tứ gia cùng bốn phu nhân, bên phải là Thế tử Từ Thận cùng với mấy cặp phu thê trẻ tuổi, Từ Ngũ, Từ Lục chưa lập gia đình, không có thê tử ngồi bên cạnh, có vẻ hơi ngột ngạt.

Có hai nhũ mẫu chia ra mỗi người chăm sóc một nam hài tử, đúng là một khung cảnh có đủ bốn thế hệ.

Từ lão thái quân nhìn trái rồi nhìn phải, cười tít mắt nói: "Việc hôn sự của Tiểu Ngũ đã định, sang năm có thể lấy thê tử về nhà, đến lúc đó cũng sẽ định hôn sự của Tiểu Lục, ta cũng không cần phải bận tâm nhiều về đám khỉ con các con nữa."

Từ Ngũ bị điểm danh nhếch miệng cười, Từ Lục cũng cười, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt.

Nhị phu nhân giỏi nịnh nọt nhất, nghe vậy thì nói với mẹ chồng: "Mẫu thân muốn lười biếng cũng không được, tương lai đám nhỏ Tuần Nhi, Thành Nhi chuẩn bị hôn sự cũng cần mẫu thân giúp đỡ nha!"

Tuân Nhi là Trưởng tử của Thế tử Từ Thận và Thế tử phu nhân Triệu thị, năm nay được hai tuổi rồi.

Thành Nhi là Trưởng Tử của Từ Nhị và Nhị thái thái Tiền thị, mới được một tuổi.

Ngoài ra, Tam thái thái Tôn thị cũng đã có thai được bốn tháng, dáng người chưa có thay đổi gì lớn, Tứ thái thái Lý thị mới gả tới đầu năm, tạm thời vẫn chưa có tin tốt.

Phủ Trấn Quốc Công vô cùng phồn thịnh, kéo dài từ đời Từ lão thái quân cho tới thế hệ cháu chắt.

Thân thể Từ lão thái quân khỏe mạnh, năm nay mới 62 tuổi, nếu có thể sống đến lúc 80, không chừng có thể thật sự nhìn thấy nhóm chắt từng người từng người lấy thê tử sinh hài tử.

Từ lão thái quân cũng tưởng tượng theo lời tức phụ một phen, rồi xua tay liên tục: "Thôi, huynh đệ Tiểu Lục có mấy người mà đã khiến ta đủ phiền, ta không muốn quan tâ m đến đám nhỏ Tuân Nhi đâu."

Nói xong, Từ lão thái quân nhìn chăm chú vào bụng của Tam tôn tức, nhi tử của chất tử là chắt của bà, nếu cái thai này là nữ nhi thì bà nguyện ý sống lâu trăm tuổi.

(*tôn tức: cháu dâu)

Tiếng cười nói rộn ràng của các nữ nhân, Phương ma ma bên ngoài vào bẩm báo: "Lão thái quân, Ngũ gia và Ngũ phu nhân đến rồi."

Tiếng cười tạm dừng, mọi người đồng thời nhìn về phía cửa.

Từ Tiềm và A Ngư mới đến góc hành lang, mọi người trong phòng không nhìn thấy bọn họ, nhưng hai phu thê đều thấy được động tác truyền lời của Phương ma ma.

Từ Tiềm nhìn về người bên cạnh.

A Ngư cũng cảm giác được, cũng nhìn lại hắn.

Từ Tiềm thấy vẻ mặt nàng hiện lên chút ửng đỏ, lo lắng mặt nàng sẽ hồng như tối qua nên nhân tiện nói: "Đều là người quen cả, không cần lo lắng."

A Ngư gật đầu cười.

Nàng không thèm khẩn trương, phủ Trấn Quốc Công có gì đáng sợ đâu, kiếp trước nàng không phải thê tử của Từ Tiềm, hắn cũng có thể bảo vệ nàng ổn thỏa, kiếp này hai người là phu thê danh chính ngôn thuận, A Ngư lại càng không lo lắng. Huống chi đã từng có vết xe đổ, nàng đã biết nên đề phòng người nào.

Đi không bao lâu thì hai người đã tới trước cửa.

A Ngư thật sự không căng thẳng, ửng hồng trên mặt là vì trước khi đến đã ăn bát mì quá nóng.

Vào phòng, nàng đi phía bên phải của Từ Tiềm, chỉ đi về phía trước để nhìn Từ lão thái quân một cái, đối diện với cặp mắt tràn đầy trìu mến của Từ lão thái quân, A Ngư mới lộ ra vài phần xấu hổ, nàng rũ mắt xuống.

Nhưng mọi người trong phòng đều đang nhìn nàng.

Tân lang là người trong nhà, gương mặt lạnh lùng không có gì đáng xem, dĩ nhiên là muốn nhìn tân nương tử hơn.

Bên phía các nam nhân, Trấn Quốc Công Từ Diễn và bốn vị lão gia đều đã lớn tuổi, bình thường xem đệ đệ Từ Tiềm như là nhi tử, lúc này sẽ không người nào ngây ngốc mà nhìn chằm chằm A Ngư, thấy rõ dáng vẻ của A Ngư lập tức nghiêm túc mà thu hồi tầm mắt, nhưng trong lòng bọn họ có ý nghĩ khác hay không thì chỉ có bọn họ biết rõ.

Mà sáu vị công tử trẻ tuổi, Từ Khác thích A Ngư, đám người Từ Thận đều biết rõ, cũng hiểu đạo lý không thể đụng vào thê tử của huynh đệ, nên khi A Ngư mười hai tuổi vẫn chưa xinh đẹp như lúc trưởng thành thì bọn họ đã xem nàng là Lục đệ muội tương lai, chưa từng có ý nghĩ khác, bây giờ Lục đệ muội tương lai lại biến thành Ngũ thẩm, nhóm năm người Từ Thận càng không thể mơ ước nhan sắc của A Ngư, bởi vậy cũng giữ lễ, không dám nhìn trộm nhiều.

Chỉ có Từ Khác là muốn nhìn A Ngư thêm vài lần, nhưng hắn lại không thể nhìn, Ngũ thúc đề phòng hắn, các trưởng bối khác cũng đều ở đây.

Từ Khác buồn bã mà nhìn về phía mặt đất, trong tầm mắt chỉ có làn váy màu đỏ của nàng.

Bên phía nữ quyến, lúc nhóm người phu nhân và thái thái đến dự lễ cập kê ở Từ gia đã từng gặp qua A Ngư, lúc này cũng xem như là bình tĩnh, trên mặt đều có vẻ tươi cười mà đánh giá thành viên mới.

"Mẫu thân, nhi tử dẫn A Ngư đến thỉnh an người.". KHÔ𝘕G‎ QUẢ𝘕G‎ CÁO,‎ đọc‎ 𝒕ru𝐲ện‎ 𝒕ại‎ ~‎ T𝖱u𝗠T‎ 𝖱UYE𝘕﹒𝐯n‎ ~

Bước chân dừng lại, Từ Tiềm nói với mẫu thân đang ngồi ghế chủ vị.

Từ lão thái quân cười tít mắt, gật gật đầu, hỏi A Ngư: "Hôm qua bận rộn cả ngày, sao hôm nay lại đến sớm vậy, A Ngư có đói bụng không?"

A Ngư xấu hổ mà lắc đầu: "Không đói bụng ạ, đa tạ mẫu thân đã quan tâm."

Từ lão thái quân sống đến từng tuổi này, đã không quá coi trọng những nghi thức xã giao, đoán được có lẽ tức phụ sẽ vừa đói vừa mệt, bà lập tức dặn dò bọn nha hoàn bên cạnh: "Được rồi, đi chuẩn bị mọi thứ đi, dâng trà xong sẽ lập tức dùng cơm."

Phương ma ma dẫn nhóm tiểu nha hoàn tới lót tấm đệm gấm, tấm đệm thật dày, quỳ lên cũng thoải mái hơn.

Nệm gấm được lót xong, hai phu thê cùng nhau quỳ xuống.

A Ngư hơi nhấc nhấc làn váy, vừa muốn quỳ, Phương ma ma bên cạnh vừa cười vừa khom lưng đỡ nàng, dường như đã biết thân thể nàng không khỏe.

A Ngư vừa cảm kích lại vừa thẹn thùng, đôi mắt hạnh nhìn qua Từ Tiềm.

Đều do hắn, nhìn con người lạnh lùng luôn kiềm chế không bị sắc đẹp ảnh hưởng, mà ban đêm lại giống như thay đổi thành người có lòng tham không đáy, chênh lệch rất lớn với Từ Tiềm hiện tại...

Trên mặt càng lúc càng đỏ, A Ngư không dám nghĩ thêm nữa.

Nhưng mọi người hai bên ngồi xem lễ, ngoại trừ Từ Ngũ,Từ Lục chưa thành thân, những người khác đều hiểu rõ ý nghĩa sâu xa từ động tác của Phương ma ma.

Từ Tam, Từ Tứ đưa mắt nhìn nhau, đều cúi đầu cười trộm, Ngũ thúc ơi là Ngũ thúc, thì ra người cũng chỉ là một phàm nhân.

Hai huynh đệ lộ ý chế nhạo ra bên ngoài, nhưng bốn vị lão gia vẫn ngồi ngay ngắn, trên mặt không có cảm xúc gì.

Nhưng bọn họ đã bốn mươi tuổi, về phương diện nữ sắc dù có lòng cũng không đủ lực, hiện tại đệ đệ Từ Tiềm lại mạnh mẽ như rồng như hổ. Vừa mới cưới thê tử, thật khiến người ta hâm mộ, nhất là gia quy Từ gia rằng nam tử không được nạp thiếp, vài vị gia muốn có thêm mỹ nhân trẻ tuổi trong phòng để tìm điều mới lạ đều không được phép, trong nhà chắc chắn không được, tìm người ở bên ngoài lỡ như truyền ra lời đồn, ai có thể gánh nổi cái danh làm nhơ nhuốc gia phong đây?

Dù sao Nhị gia, Tam gia, Tứ gia cũng không dám.

Quốc Công gia Từ Diễn dám.

Bên ngoài thì phải lo lắng nhiều, nhưng ở trong phủ, nha hoàn thư phòng của ông cứ hai hoặc ba năm sẽ tìm cớ đổi một lần, tuy dung mạo không quá xinh đẹp, nhưng cái Từ Diễn muốn đó chính là các nàng đều trẻ tuổi và non mềm. Từ Diễn có thế lực tương đối lớn lại còn có biện pháp che giấu, những nha hoàn từng bị hắn sủng hạnh qua không ai dám tiết lộ nửa câu cho Từ lão thái quân. Dung Hoa trưởng công chúa cũng chỉ nghi ngờ vô căn cứ, không có chứng cứ thì không có cách nào nhúng tay vào.

Năm đó, lúc Giang thị theo Tào Đình An đến phủ Trấn Quốc Công làm khách, Từ Diễn từng tưởng tượng sẽ có một đêm xuân sắc với Giang thị, hiện tại nhan sắc rất giống Giang thị thậm chí nữ nhân này còn tươi đẹp, mọng nước hơn Giang thị đang ngại ngùng quỳ gối trước mặt ông, trong lòng Từ Diễn bắt đầu ngứa ngáy.

Rũ mắt xuống nhìn vạt áo, một mặt Từ Diễn che giấu suy nghĩ trong lòng, mặt khác ông âm thầm cảm thấy kỳ lạ.

Ông từng gặp rất nhiều mỹ nhân, bên ngoài có, trong nhà có, lúc trẻ tuổi thì có ba vị đệ tức, vài năm nay cưới vào thêm vài nhi tức, tôn tức, thậm chí bao gồm cả thê tử mà ông cưới hỏi đàng hoàng Dung Hoa trưởng công chúa, những người này đều là mỹ nhân, mà mỗi người đều có một vẻ đẹp khác nhau, nhưng lúc Từ Diễn nhìn các nàng thì chưa từng có mong muốn chiếm hữu mãnh liệt như vậy.

Vì sao mẹ con Giang thị có thể dễ dàng gợi lên tà niệm của ông?

Bởi vì các nàng xinh đẹp lại còn ngọt ngào đáng yêu sao?

Không phải, Từ Diễn gặp không ít nữ tử mềm mại như vậy.

Bởi vì các nàng đều được Tào Đình An đặt trên đầu quả tim sao?

Từ Diễn vô thức mà gõ gõ đầu gối, có vẻ đăm chiêu.

"Đây là Đại ca, Đại tẩu."

Giọng nói của Ngũ đệ vang trên đỉnh đầu, Từ Diễn hoàn hồn giật mình thì thấy đôi phu thê đã dâng trà cho mẫu thân xong rồi, đang bắt đầu giới thiệu người nhà.

Ông nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, mỉm cười nhìn về phía A Ngư.

A Ngư làm như không nhìn thấy ông, chỉ cúi người hành lễ: "Đại ca, Đại tẩu."

Giọng nói ngọt ngào lại trong sáng của tiểu cô nương, cũng không hề có một chút khó chịu nào vì khoảng cách tuổi tác.

"Ngũ đệ muội." Từ Diễn có chút bất đắc dĩ nói.

Dung Hoa trưởng công chúa muốn phối hợp với giọng điệu của trượng phu, buồn cười nói: "A Ngư trước kia từng chơi chung với Anh Nhi, hai người thân như tỷ muội, ai mà ngờ được A Ngư sẽ trở thành thê tử của Ngũ gia, giờ đã có vai vế ngang hàng với chúng ta rồi."

Đây là sự thật, bà ta có trêu ghẹo cũng là bình thường.

Từ lão thái quân hừ nói: "Biết A Ngư nhỏ là tốt rồi, mấy người tẩu tử như các con cũng không thể thấy A Ngư còn trẻ mà bắt nạt."

Dung Hoa trưởng công chúa và ba vị phu nhân khác vội nói không dám.

Vui đùa xong rồi, Từ Tiềm tiếp tục giới thiệu người thân cho A Ngư.

Đã giới thiệu xong nhóm người ca ca và tẩu tẩu, tiếp theo nhóm tiểu bối nên làm lễ chào hỏi với A Ngư, cũng theo thứ tự từ lớn đến bé.

Thế tử phu nhân Triệu thị ôm Tuân Nhi hai tuổi, dạy Tuân Nhi gọi một tiếng: "Ngũ tổ mẫu."

Tuân Nhi nhìn ngắm mấy vị tổ mẫu khác, lại nhìn ngắm nhóm thẩm thẩm đang đứng một bên, rồi lại ngắm nhìn mỹ nhân trước mặt, lanh lợi mà kêu lên: "Ngũ thẩm!"

"Xì..." một tiếng, Từ lão thái quân đang uống trà đã phun ra một ngụm.

Từ Ngũ cười hì hì xem náo nhiệt cũng mở to mắt nhìn, tên nhóc thối tha kêu ai là Ngũ thẩm vậy! Thê tử của hắn còn chưa gả vào phủ đâu nha!

Từ Tiềm đen mặt, mặt lạnh như băng mà nhìn về phía tiểu chất tử.

Triệu thị khẩn trương dạy lại nhi tử: "Kêu tổ mẫu!"

Tuân Nhi xoay đầu, ngón tay béo béo chỉ vào Dung Hoa trưởng công chúa: "Tổ mẫu!"

Ý của hắn là người tương đối có tuổi mới đúng là tổ mẫu, còn trẻ tuổi đều là thẩm thẩm.

Nhưng mà nữ nhân càng xinh đẹp lại càng không muốn thừa nhận mình đã già, bình thường Tuân Nhi kêu tổ mẫu, Dung hoa trưởng công chúa sẽ vui vẻ mà kêu tôn tử lại một tiếng bảo bối, hiện tại dưới trường hợp này, tôn tử ruột đã khiến mình xấu hổ, Dung Hoa trưởng công chúa lập tức trừng mắt nhìn Tuân Nhi một cái, cũng thuận tiện cho nhi tức phụ một ánh mắt sắc như đao.

Triệu thị mím môi.

Thế tử Từ Thận trực tiếp giải thích với A Ngư và Từ Tiềm: "Tuân Nhi ngu dốt, mong Ngũ thúc, Ngũ thẩm rộng lượng bỏ qua."

Từ Tiềm nghiêm mặt.

A Ngư không hề tức giận chút nào, chỉ cười nói: "Không sao, ta vừa mới đến, Tuân Nhi vẫn còn sợ người lạ thôi, ngày khác từ từ dạy bảo là được."

Từ Thận lại hành lễ, dẫn thê tử lùi qua một bên.

Ba đôi phu thê Từ Nhị, Từ Tam, Từ Tứ hành lễ theo thứ tự, đến lượt Từ Ngũ, Từ Ngũ mới nói đùa: "Sau này Ngũ thẩm cứ gọi con là Tiểu Ngũ là được, còn Ngũ thúc là Đại Ngũ."

Từ Tiềm trừng hắn.

A Ngư nhớ tới lời cảnh báo của Từ Tiềm lúc trên đường đến đây, nàng nhịn cười, nghiêm mặt kêu một tiếng Từ Ngũ.

Rốt cục cũng đến phiên Từ Khác.

Từ Tiềm thản nhiên giới thiệu cho nàng: "Đây là Lão Lục, tên tự là Tử Đường."

A Ngư gật đầu, khẽ nói: "Tử Đường."

Lúc mở miệng, nàng thoải mái mà nhìn thẳng vào ánh mắt Từ Khác, tựa như nàng chưa bao giờ ngọt ngào gọi hắn là "Lục biểu ca", lại càng như chưa từng có ba năm phu thê với hắn ở kiếp trước.

Từ Khác bỗng nhiên phát hiện, thì ra biểu muội đối đãi với hắn không khác gì Tứ ca và Ngũ ca.

Đột nhiên, Từ Khác chán nản, ngay cả nụ cười dối trá cũng không duy trì được.

Cúi đầu, Từ Khác hết hy vọng mà nói: "Tử Đường ra mắt Ngũ thẩm."

Lục công tử tao nhã nhẹ nhàng mà cúi người, giọng nói thật sự rất cung kính.

A Ngư nhìn về phía nam nhân bên cạnh.

Khuôn mặt Từ Tiềm không chút thay đổi, miễn lễ thay nàng: "Đứng dậy đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.