Chương trước
Chương sau
Nữ nhi xuất giá, điều Giang thị lo lắng nhất không phải là tình cảm của đôi phu thê, mà là nữ nhi có thể ứng phó với một đám nữ nhân ở phủ Trấn Quốc Công kia hay không.

A Ngư lập tức miêu tả tính tình của nữ quyến ở Từ gia cho mẫu thân nghe một lần.

"Dung Hoa trưởng công chúa ỷ vào thân phận cao nên ngạo mạn, hung hãn, Nhị phu nhân có thói quen nở nụ cười thân thiện trên mặt nhưng thường khiêu khích gây chia rẽ nội bộ, Tam phu nhân lương thiện nhưng lại thích ganh đua so sánh, Tứ phu nhân khoan dung độ lượng, trong bốn vị tẩu tử, Tam phu nhân, Tứ phu nhân đều rất dễ ở chung, Nhị phu nhân rất coi trọng thể diện, ở ngoài mặt tuyệt đối sẽ không đối chọi gay gắt với con, như vậy con chỉ cần đề phòng Dung Hoa trưởng công chúa là được. Nhưng mà bà ấy chỉ là tẩu tử của con, Lão thái quân vẫn còn khỏe mạnh, bà có thể bày ra quy củ gì gì đó trước mặt con chứ? Thân phận Ngũ gia có chức quan, trong tay con lại có của hồi môn có tiền dư, không cần phải cầu cạnh, không cần kính trọng bà ấy.”

Nữ nhi chậm rãi mà nói, Giang thị nghe được lập tức trợn mắt, há hốc mồm: "Này, con mới gả đi có hai ngày, sao lại biết rõ ràng như vậy hả?"

A Ngư cười nói: "Sao mẫu thân lại hồ đồ như vậy, trước khi gả con cũng đã từng đến phủ Trấn Quốc Công nhiều lần, thấy nhiều thì hiểu biết nhiều, huống chi hai ngày nay Ngũ gia cũng dặn con rất nhiều."

Nhắc tới Từ Tiềm, ánh mắt A Ngư giống như đang cười.

Giang thị thấy, liền biết nữ nhi thật sự đã gả đúng người.

Cầm tay nhỏ của nữ nhi, Giang thị vui mừng: "A Ngư còn lợi hại hơn so với nương, xem ra nương không cần nhọc lòng lo lắng vớ vẩn, chỉ mong con sớm sinh nhi tử cho Ngũ gia, Lão thái quân đã từng này tuổi, chắc chắn rất trông mong được ôm ấp tôn tử của Ngũ gia."

A Ngư:...

Nàng nói nhiều như vậy, vốn tưởng mẫu thân có thể thỏa mãn, kết quả mẫu thân lại bắt đầu nghĩ muốn nhanh chóng ôm ấp ngoại tôn rồi hả?

"Con không nói với nương nữa." A Ngư nhỏ giọng giận hờn, giãy khỏi tay mẫu thân, rồi đi tìm đệ đệ chơi.

Tào Luyện, Tào Quýnh đều đã đi làm việc, tiệc buổi trưa chỉ có phu thê Tào Đình An, đôi phu thê A Ngư và Sí Nhi, năm người ngồi chung bàn.

Nữ tế đến nhà, làm nhạc phụ sao không chuẩn bị rượu cho được?

Nếu không lo lắng nữ nhi dễ dàng say rượu, Tào Đình An nhất định sẽ chuẩn bị rượu càng cay càng mạnh hơn, chứ không phải loại rượu Vàng tầm thường này.

Bọn nha hoàn dọn rượu lên xong, vừa muốn rót rượu giúp hai vị gia, Tào Đình An bỗng nhiên trừng mắt nhìn nha hoàn kia một cái.

Tiểu nha hoàn rụt tay lại, đứng sang bên cạnh.

Tào Đình An lại nhìn Từ Tiềm, dùng ánh mắt nhạc phụ đại nhân muốn nữ tế hiếu thuận.

Giang thị bất đắc dĩ mà hờn giận liếc ông một cái, A Ngư lại có chút lo lắng nhìn về phía Từ Tiềm.

Tù Tiềm hiểu rõ lễ nghĩa, vô cùng quy củ mà cầm lấy bầu rượu, đứng dậy rót giúp Tào Đình An: "Mời nhạc phụ dùng."

Rốt cuộc Tào Đình An cũng nở nụ cười: "Coi như tiểu tử nhà ngươi biết điều."

Từ Tiềm ngồi thẳng một lần nữa, tầm mắt dời về người bên cạnh, thấy tiểu thê tử rũ mắt xuống nhìn dĩa rau, khóe miệng giương lên, không biết là đang cười cái gì.

Tào Đình An và nữ tế uống ba chung rượu, còn muốn uống tiếp, Giang thị ấm áp nói: "Được rồi, dùng bữa đi, lần sau hai người các ngươi ăn tiệc riêng với nhau thì lại uống tiếp."

Tào Đình Anh quan sát gương mặt của nữ nhi, cuối cùng cũng bỏ qua.



Giang thị khuyên nữ tế: "Ăn đi, đều là người một nhà, thích cái gì ăn cái đó, đừng ngại." Sau đó lại trách nữ nhi: "A Ngư đừng có ăn một mình nữa con, gắp ít rau cho Thủ đi con."

Từ Tiềm lập tức nói: "Nhạc mẫu khách khí, tự con có thể làm được."

Nói xong cầm lấy chiếc đũa gắp hai loại rau khác nhau vào chén.

Giang thị tiếp tục nháy mắt với nữ nhi.

Mặt A Ngư đỏ hồng, nhớ tới Từ Tiềm thích ăn cay, nàng quét mắt về thức ăn trên bàn, tiếp theo nàng gắp dĩa gà xào cay trước mặt phụ thân cho Từ Tiềm.

Từ Tiềm nghiêm mặt nói: "Đa tạ phu nhân."

Lỗ tai A Ngư cũng đã đỏ luôn rồi.

Giang thị thấy vậy thì vui mừng, Tào Đình An hừ hừ, thật sự là nữ nhi không có lương tâm, có phu quân thì đã quên hiếu kính với lão phu thận như hắn. Còn Giang thị nữa, đã biết nhắc nhở nữ nhi hầu hạ nữ tế, sao bà còn chưa gắp rau cho ông chứ?

Không trách thê tử, không trách nữ nhi, đều là do nữ tế!

Tào Đình An cố ý ăn rất chậm, sau đó thấy thê tử và nữ nhi ăn cũng gần xong, ông kêu ba người lui xuống trước đi, để ông cùng nữ tế thi uống rượu riêng với nhau, mà còn trực tiếp dùng cái tô bự để thi, chung rượu nhỏ chỉ ra vẻ cho thê tử và nữ nhi xem thôi.

Từ Tiềm nhìn nha hoàn ôm bình rượu tới, trong đầu nhanh chóng lóe lên mấy ý nghĩ.

Không thể uống, lúc quay về ngồi chung trong xe ngựa, nàng ngửi thấy mùi rượu trên người hắn chắn chắc sẽ bị say.

Nhưng mà, hai đêm trước, lúc tiểu thê tử say và lúc nàng không say hoàn toàn phản ứng khác nhau, tối hôm đầu nàng lớn gan mà phối hợp với hắn.

"Sao nào, không dám uống à?"

Rượu đã rót xong rồi, thấy nữ tế ngẩn người nhìn chằm chằm bình rượu mà ngẩn người,Tào Đình An châm biếm hắn.

Từ Tiềm tỉnh táo lại, mắt nhìn nhạc phụ, hắn bưng bát rượu lên.

Nhạc phụ và nữ tế liều mạng uống rượu với nhau khoảng một canh giờ, A Ngư cũng nghỉ ngơi được một buổi ở hậu viện, vẫn là Giang thị lo lắng nữ tế bị phu quân chuốc quá chén, nên đích thân đến ngăn cản hai người.

Tào Đình An vẫn còn có thể uống tiếp, Từ Tiềm cũng không hề có vẻ say rượu.

"Được rồi, được rồi, A Ngư cũng cần phải về rồi." Giang thị không vui mà nói với Tào Đình An đang còn muốn rót rượu.

Lúc Tào Đình An còn đang do dự, Từ Tiềm đứng lên, rũ mắt xuống nói với Giang thị: "Tiểu tế mê rượu, thất lễ rồi."

Giang thị cười tươi như hoa: "Không phải lỗi của con, không trách con được, đều là do Hầu gia rót rượu cho con."

Tào Đình An:...

Giang thị mặc kệ ông, kêu Linh Chi thỉnh nữ nhi đến đây.

Tào Đình An đành phải nghe theo thê tử mà đi tiễn đôi tân phu thê.

Đến trước cửa, Tào Đình An mặt lạnh nói với Từ Tiềm: "A Ngư của ta là đích nữ, ngươi phải chăm sóc nàng cho thật tốt, nếu không thì đừng trách ta không nể mặt Lão thái quân."

Từ Tiền: "Tiểu tế xin vâng theo lời nhạc phụ dạy bảo."

Trong lòng Tào Đình An lại nghĩ, nói thì dễ lắm, nhưng lúc này, ông không có cách nào bắt Từ Tiềm phải lập giấy đảm bảo.

"Con cũng vậy, đừng quá u mê, bị uất ức cái gì cũng không được nhẫn nhịn, trực tiếp về nhà nói chuyện." Tào Đình An nói với nữ nhi.

A Ngư sao có thể đồng ý được?

Nàng khó xử mà cúi đầu.

Tào Đình An lập tức sửng sốt, tiếp theo đó là thấy chua xót trong lòng, cái gì mà nữ nhi, ngay cả nữ tế cũng không bằng, cũng không muốn dỗ dành ông vui vẻ ngoài miệng.

"Thôi thôi, đi đi!" Tào Đình An tức giận đến nỗi phất tay, đi vào trước rồi.

A Ngư bật cười, được Bảo Thiền đỡ lên xe ngựa trước.

Từ Tiềm lại nói lời tạm biệt với Giang thị, rồi mới lên xe.

Ở bên ngoài thoáng mát, A Ngư luôn đứng bên cạnh mẫu thân, không ngửi được bao nhiêu mùi rượu, bây giờ Từ Tiềm vừa đến, mùi rượu kia lập tức ập vào mặt.



A Ngư giật nảy người, không chút nghĩ ngợi mà vén bức màn bên cạnh mình lên, gió Thu thổi vào, cuối cùng cũng làm nhạt một ít mùi rượu trong xe.

Đến lúc nàng ngồi thẳng lại, tính hỏi Từ Tiềm lúc đó đã uống bao nhiêu rượu, chỉ thấy Từ Tiềm nhắm hai, lưng dựa vào vách xe ngựa, chuẩn bị thiêm thiếp rồi.

A Ngư lập tức nuốt lời muốn hỏi xuống bụng, đưa mặt ra ngoài cửa sổ hít không khí trong lành.

Một đường không nói chuyện, xe ngựa nhanh chóng trở về phủ Trấn Quốc Công.

Đến Xuân Hoa Đường, A Ngư quan tâm mà nói với Từ Tiềm: "Buổi trưa Ngũ gia uống rượu, cũng chưa nghỉ ngơi chút nào, ngủ một giấc trước đi."

Ánh nắng buổi chiều ấm áp chiếu xuống sáng rực, sáng rõ như ban ngày.

Từ Tiềm gật gật đầu, đi vào phòng ngủ trước ở tiền viện.

A Ngư mang theo Bảo Thiền quay về hậu viện, lúc ở nhà mẹ đẻ nàng đã ngủ một giấc, lúc này tinh thần vô cùng tốt, uống một ngụm trà, đến nhà kho kiểm tra lại của hồi môn.

Mới kiểm tra được hai tờ giấy, Bảo Điệp đã chạy tới nói: "Phu nhân, Ngũ gia đến đây rồi."

A Ngư khó hiểu, không phải hắn đang nghỉ trưa ở tiền viện sao?

Buông của hồi môn xuống, A Ngư từ nhà kho nhỏ đi tới nội thất, chỉ thấy Từ Tiềm đang mặc trung y nằm ở trên giường, nửa người trong chăn.

"Ngài bị sao vậy?" A Ngư bước nhanh đến bên giường, phát hiện Từ Tiềm nhíu mày, nàng lo lắng hỏi.

Ánh mắt Từ Tiềm cũng chưa mở, trầm giọng nói: "Đầu hơi đau, nàng xoa bóp trán giúp ta đi."

Chắc là uống nhiều lắm rồi nhỉ?

A Ngư vội vàng cởi giày ra, ngồi quỳ bên cạnh giường, đối mặt với Từ Tiềm xoa đầu giúp hắn.

Từ Tiềm bỗng nhiên xoay người, cau mày nói: "Ánh sáng quá sáng, thả màn xuống đi."

A Ngư nghe lời mà thả màn xuống, quả thật, ánh sáng chói mắt sao có thể thoải mái ngủ được?

Tất cả đã chuẩn bị xong, một mặt A Ngư xoa bóp đầu giúp hắn, mặt khác lại quan sát xem vẻ mặt phu quân có dịu đi chút nào hay không, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người hắn, vậy mà không chú ý tới bên trong màn đang dần dần tăng thêm mùi rượu, mà xoa bóp đầu cũng là việc rất tốn sức, tim A Ngư đập nhanh hơn, càng mệt thì càng hít mùi rượu vào càng nhiều.

A Ngư bắt đầu mệt rã rời.

"Dễ chịu chút nào chưa?" A Ngư yếu đuối hỏi.

Từ Tiềm mở to ánh mắt, nhìn nàng hỏi: "Mệt sao?"

A Ngư lắc đầu, ánh mắt mơ màng nói: "Có hơi mệt."

Giọng nói Từ Tiềm khàn khàn: "Vậy thì ngủ một lát đi."

A Ngư cầu còn không được, ngoan ngoãn nằm kế bên cạnh hắn, vừa mới nằm xuống, một mùi rượu nặng lập tức phà ra từ hơi thở của Từ Tiềm.

A Ngư cũng không thấy khó ngửi, chỉ do nàng sợ rượu, lập tức khẩn trương quay lưng lại.

"Vì sao lại quay lưng?" Từ Tiềm nhìn vàng tai hồng hồng của nàng rồi hỏi.

A Ngư thành thật nói: "Mùi rượu trên người ngài nồng quá."

Từ Tiềm: "Có thể là do cổ áo bị dính chút rượu, nàng giúp ta cởi áo đi."

A Ngư rất thích hắn, cho dù hắn không có đau đầu, Từ Tiềm kêu nàng hầu hạ hắn, nàng cũng vô cùng tự nguyện.

Ngồi quỳ dậy, A Ngư ngoan ngoãn giúp hắn cởi áo.

Nhưng mà chỉ mới cởi vạt áo ngoài, A Ngư bỗng nhiên không động đậy được, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm ngực Từ Tiềm.

Từ Tiềm thấy ánh mắt chăm chú của nàng, tương đối giống ánh mắt của nam nhân nhìn chằm chằm vào dáng người của ca cơ vũ nữ trong tiệc rượu, bỗng nhiên ý thức được, tiểu thê tử đã say rồi.

"Đang nhìn gì đó?" Từ Tiềm khàn giọng hỏi.

A Ngư chớp mắt vài cái, tầm mắt hướng về phía trước, đối diện với đôi mắt đen của Từ Tiềm: "Nhìn ngài nha."

Ánh mắt Từ Tiềm tối lại: "Tại sao nhìn ta?"



A Ngư cười: "Ngài thật sự rất tuấn tú."

Từ Tiềm nắm tay, nhịn cảm giác xúc động muốn lôi nàng vào trong ngực, tiếp tục hỏi: "Vậy nàng có suy nghĩ muốn làm cái gì đó hay không?"

A Ngư gật đầu, nhìn chằm chằm bờ môi của hắn: "Thiếp nghĩ muốn hôn ngài."

Yết hầu Từ Tiềm chuyển động: "Làm đi."

Đôi mắt hạnh của A Ngư càng lúc càng long lanh, cười rồi nhoài người về phía trước.

- --

"Thời tiết hanh khô, cẩn thận cháy nổ...."

Âm thanh gõ mõ "Cốc...cốc...cốc" vừa gần, rồi lại xa, A Ngư nhăn mặt nhíu mi, tỉnh lại.

Bên cạnh nàng không có ai, màn lụa bay bay, phía ngoài lều vải có đèn, có người ngồi dưới ánh đèn, đang đọc sách.

A Ngư vén màn ra.

Từ Tiềm nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, đối diện với một khuôn mặt kiều mỵ đỏ ửng.

"Dậy rồi sao?" Từ Tiềm đi tới, hỏi.

A Ngư giống như từ trong mộng mà bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn hắn.

Từ Tiềm ngồi xuống, bất đắc dĩ mà sờ sờ trán nàng: "Khi nam nhân say rượu, tự chủ sẽ rất thấp, sau này ban ngày không được quyến rũ ta."

Ban ngày quyến rũ hắn?

Trong đầu ầm một tiếng, A Ngư bỗng nhiên nhớ lại tất cả rồi, nhớ rõ nàng từng nói gì với hắn, càng nhớ rõ nàng đã làm gì Từ Tiềm, tuy rất nhanh đã biến thành Từ Tiềm ức hiếp nàng rồi. Nhưng mà theo như lời nói của Từ Tiềm, nếu không phải do nàng ăn nói xằng bậy trước, tự chủ của Từ Tiềm mạnh như vậy, chắc chắn sẽ không làm bậy vào ban ngày.

A Ngư thẹn thùng đến nỗi muốn chui xuống đất.

Từ Tiềm thấy nàng muốn khóc, lập tức nói: "Đừng khóc, chúng ta là phu thê, thỉnh thoảng như vậy cũng không phải làm tổn hại thanh danh."

A Ngư uất ức, vừa xấu hổ vừa nhỏ giọng trốn tránh trách nhiệm: "Đều tại ngài, nếu không phải do mùi rượu trên người ngài, thiếp sẽ không như vậy."

Vốn là do Từ Tiềm cố tình bắt nạt nàng, lúc này vội nói: "Đúng đúng, là do ta uống rượu nên hỏng việc, sau này sẽ không uống nữa, hôm nay nhạc phụ mời rượu, ta không thể từ chối."

A Ngư lập tức nghĩ tới phụ thân mặt lạnh của mình.

Đúng vậy nha, Từ Tiềm là nữ tế, sao có thể không để ý sắc mặt của phụ thân? Cũng đã uống đến đau đầu, chắc chắn hắn cũng không muốn như vậy.

"Thôi, ngài cũng bị bắt buộc phải uống mà thôi." A Ngư lập tức tha thứ cho phu quân.

Từ Ngũ gia "bị bắt buộc" chớp chớp mắt, ngầm thừa nhận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.