Lúc Từ lão thái quân an ủi A Ngư, bên phía Đại phòng, Nam Khang quận chúa bị nâng về giường giờ đã tỉnh dậy.
Đầu đau, má đau, ngực cũng đau, đối mặt với ánh mắt căm hận của Từ Khác, trong lòng Nam Khang quận chúa hiểu rõ nhất.
Nàng chờ đợi Từ Khác thật lòng sủng ái mình năm năm nhưng tới khi nàng nhìn thấy một tia hi vọng thì tất cả lại tan thành bọt biển.
Nước mắt nàng lăn ra khóe mắt, Nam Khang quận chúa mím môi ngóng nhìn Từ Khác, khóc thút thít nói: "Biểu ca, chàng đừng tin nàng ấy, ta chỉ muốn dùng rượu thăm dò nàng ta, do nàng đánh nha hoàn của ta trước, biểu ca, ngươi tin ta một lần được không?"
Nói xong, trong lòng Nam Khang quận chúa chua xót và đau khổ, khóc lên tựa như hài tử.
Hôm nay, nàng thật sự chịu uất ức rất lớn, thế mà bị hai nha hoàn chết tiệt đánh! Phụ mẫu cũng chưa dám ra tay nặng với nàng như vậy.
Nam Khang quận chúa khóc vô cùng đáng thương, Từ Khác chỉ cảm thấy ghê tởm.
Năm đó, cả nhà A Ngư chết, nàng chỉ cúi đầu khóc hoặc trốn trong chăn khóc dữ dội, cũng không lớn tiếng về phía hắn. Cô nương nhu nhược như thế sẽ không hét lớn thanh minh...
Những lời Nam Khang quận chúa nói, Từ Khác không tin một chữ nào, cũng không muốn nghe lại lần nữa!
"Đừng có ý đồ với nàng ấy nữa, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Từ Khác đứng bên cạnh nói một câu, nói xong, Từ Khác không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vi-bieu-thuc-hoa-tan-trang/2690776/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.