Chuyện khuất tất cũng đã được sáng tỏ, tôi ở lại thị vệ sở thêm một ngày nữa sẽ hồi cung. Lần này chuyện của Ngân Đình đã làm loạn cả sở thị vệ, hơn ai hết Đông Anh là người suy nghĩ nhiều còn Văn Lực lại là người đau lòng nhất. A Tô là người vui mừng vì đã giải được nỗi oan cho chính mình. Đêm hôm ấy, trước khi hồi cung, Đông Anh đã đưa ra một lời đề nghị với tôi
- Thiên Du, hay ngày mai ta đưa nàng về Lê phủ một chuyến có được không?
- Về nhà chàng sao?
- Phải đó?
- Để làm gì ạ?
Đông Anh không nói gì chỉ cười nhẹ rồi mới đáp lời
- Ta vốn dĩ muốn cùng cha và nàng ăn một bữa cơm! Hơn nữa, ta cũng chuẩn bị một bất ngời cho nàng từ lâu rồi!
- Nhưng như vậy có tiện không? Thiếp sợ…
- Nàng yên tâm, phía hoàng thượng ta đã nhờ Bình thân vương gửi lời trước! Dùng cơm xong ta sẽ đưa nàng hồi cung!
- Được! Vậy ta đi cùng chàng!
Tôi ngồi nhìn đống sổ sách trên chỗ Đông Anh ngồi liền thấy ngao ngán, bất giác nhớ lại những ngày phải thức thâu đêm làm việc ở thời hiện đại mà thở dài
- Công việc của chàng nhiều lắm sao?
- Đây là việc của 2 tháng cộng lại nên nhiều hơn, vì sắp tới là đại hôn nên ta phải làm xong những việc này thì mới yên tâm giao lại cho Văn Lực huynh được!
Tôi thở dài ngao ngán, vẫn là ngồi bên cạnh nhưng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ve-tien-kiep-gap-nguoi-thuong/3551500/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.