A Tô đã rời khỏi thị vệ sở vào chiều hôm trước nên chỉ còn Đông Anh ở lại. Lều trại chỉ có mình y, mọi thứ vẫn có thể tự làm được nên không cần thiết phải có người hầu hạ bên cạnh. Thừa dịp không có A Tô ở đó, Ngân Đình cũng tranh thủ ra vào sớm hôm với lý do mang thức ăn đến cho Đông Anh
Sáng hôm nay, khi mặt trời còn chưa ló hẳn, Đông Anh vẫn còn đang say giấc thì nghe thấy tiếng cãi nhau của một đôi nam nữ. Ở sở thị vệ này nếu có đôi nam nữ cãi nhau thì chắc hẳn là của Văn Lực và Ngân Đình rồi
- Nàng có thể thôi cái cách ăn mặc này đi có được không? Nơi đây toàn là nam nhân, mặc như vầy thật sự không phù hợp cho lắm!
- Ta mặc như vầy thì đã sao? Chẳng phải nam nhân các người đều thích à? Vậy thì tại sao chàng phải lớn tiếng với ta làm gì?
- Nàng đừng như vậy có được không? Ta chỉ muốn tốt cho nàng thôi! Rõ ràng người khác nhìn vào sẽ xem nàng không đứng đắng!
- Ở đây có ai nhìn chứ? Cũng chỉ có ta và chàng không phải sao?
- Thị vệ sở bao nhiêu là nam nhân, đâu chỉ có riêng ta? Hơn nữa, nàng còn mặc như thế này ra vào lều trại của Đông Anh, nàng nên nhớ nàng là thê tử sắp cưới của ta, đệ ấy cũng đã sắp thành hôn rồi!
- Chỉ là sắp thôi, bao giờ thành hôn đã rồi tính đến!
- Nàng…ta thật sự không thể hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ve-tien-kiep-gap-nguoi-thuong/3551490/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.