Khi trời chạng vạng tối, tôi cùng Đông Anh, Nghiễm Nhi và A Tô đã mặc lên mình những bộ y phục của thường dân để chuẩn bị xuất cung. Nói hai người một ngựa cũng đúng nhưng A Tô và Nghiễm Nhi đều là những người trẻ ham chơi nền bọn họ cũng muồn đi cùng, nhưng có họ đi cùng cũng tốt nếu có chuyện không may xảy ra thì vẫn còn có họ chạy về cung tìm người đến giúp
Cánh cửa lớn ngăn cách giữa cấm thành và dân gian đã mở, hai con ngựa phóng nhanh ra ngoài như muốn bỏ đi những quy tắc phiền phức nơi cung cấm. Tôi ngồi trên lưng ngựa, phía trước là một bóng lưng vững chãi, đôi tay đang nắm chắc dây cương điều khiển ngựa phi nhanh về phía trước. Cảm giác của tôi lúc này ngoài là bình yên còn là cả giác quen thuộc như đã từng trải qua cảm giác này rất nhiều lần trước đây. Tiếng vó ngựa cứ đều đều, không quá nhanh cũng cũng không quá chậm, phút chốc cũng đến phố chợ trong kinh thành
Khắp nơi trong phố chợ đều treo đèn náo nhiệt, bên vệ đường có những tửu lầu gấp nập người ra vào. Có người bán trâm cài, khăn tay cũng có người bán hồ lô ngào đường, khắp nơi đều là tiếng rao hàng huyên náo
- Màn thầu đê...ai mua màn thầu không... màn thầu đê....
- Hồ lô ngào đường đê...hồ lô ngào đường... (2
Chúng tôi dừng lại ở một tửu lầu nọ, không quá đông khách nhưng trông chủ quán lại rất nhiệt tình, hơn nữa lại là một bà lão đã ngoài 60. Tôi đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ve-tien-kiep-gap-nguoi-thuong/3551484/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.