Sau khi đã quyết định ở lại đây để tìm cách trở về thời hiện đại, tôi đã không ít lần gây ra chuyện. Chuyện lớn cũng có, nhỏ cũng có, mặc dù không cố ý nhưng mọi thứ ở đây tôi đều muốn chạm thử một lần nhưng bản tính hậu đậu lại gây ra chuyện đến nỗi Thuận Vũ cũng phải nổi giận
- Nghiễm Nhi...em xem bên kia có bướm...mau mang vợt ra đây để ta bắt bướm...
- Đây ạ...vợt bắt bướm của người!
- Hây...da...áaaaaaaaaaa
*Choảng* tiếng của một vật gì đó vừa rơi xuống đất rất mạnh, chắc là vỡ rồi... bản thân lại đang ngã xuống đất ở vườn Ngự Uyển
- Ây da...chết cái mông của ta rồi! Huhu! Nghiễm Nhi...mau đỡ ta dậy đi...
Nghiễm Nhi quỳ xuống lại cuối đầu không nói, chỉ nhíu mày ra hiệu cho tôi nhìn về hướng khác. Tôi liếc mắt nhìn qua hướng mà Nghiễm Nhi ra hiệu
- Hả...hoàng tẩu...người đến đây làm gì vậy ạ?
Tôi nhìn thấy chậu hoa đã vỡ tan tành dưới nền đất, vợt bắt bướm thì văng đến chân của hoàng hậu...toang rồi! Toang thật rồi!
- Thiên Du...muội là công chúa nhưng sao lại hành xử lỗ mãn thế kia?
- Muội chỉ muốn bắt bướm thôi!
Tôi lí nhí trả lời
- Muội có biết đây là chậu hoa vừa được tiến cống mà hoàng thượng đã ban cho ta không hả? Bây giờ vỡ rồi, ta làm sao nói chuyện với hoàng thượng?
- Hoàng tẩu...muội không cố ý đâu...muội sẽ đi nói lại với hoàng huynh mà!
Nghiễm Nhi đỡ tôi đứng dậy, nhìn tôi lem luốc như vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ve-tien-kiep-gap-nguoi-thuong/3551471/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.