Một lũ ngự y ngu xuẩn không đánh giá được tình hình, chỉ biết nói mấy lời trấn an sáo rỗng:
- Hoàng thượng bớt lo lắng. Hạ thần đã bố trí một trăm bình giữ nhiệt cỡ lớn quanh Tuệ Long điện rồi, Đơn phi sẽ sớm tỉnh lại thôi.
- Đúng vậy thưa Hoàng thượng. Đơn phi nương nương vốn đã ốm yếu, lại bị phạt quỳ trong bão tuyết nên cơ thể bị suy kiệt, cần được nghỉ ngơi.
- Đơn phi nương nương chỉ bị nhiễm lạnh thôi, có lẽ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng thưa Hoàng thượng.
Nếu như bọn chúng nói tình trạng của nàng nguy hiểm, trẫm nhất định sẽ hoảng loạn. Nhưng cách chúng xem nhẹ vấn đề lại khiến trẫm bực bội.
- Không nguy hiểm? Không nguy hiểm tại sao đang tự dưng lại ngất lịm? Một lũ vô dụng phán linh tinh, có tin trẫm ném các ngươi vào nhà lao hết không?
- Bẩm Hoàng thượng, ngọc thể của Đơn phi nương nương giống như cây non trong bão lớn, gắng gượng được đến bây giờ mới đổ gục đã là kỳ tích rồi. Nếu Hoàng thượng bất an, hạ thần sẽ đi sắc thuốc ngay.
- Phải đợi xem trẫm có bất an hay không các ngươi mới đi sắc thuốc à? Lương tâm của các ngươi với người bệnh quẳng đi đâu hết rồi?
- Hoàng thượng bớt giận... Đơn phi đang nghỉ ngơi... thuốc thang có thể để tới lúc Đơn phi tỉnh lại... bởi vậy hạ thần mới dò hỏi ý người...
- Dò hỏi cái đầu nhà ngươi! Ngươi là ngự y hay trẫm là ngự y? Trẫm mà đưa ra được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-van-con-thuong-nho-ma-nguoi-da-tho-o/3421528/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.