Nhiều khi xa cách, trong lòng chất chứa vạn điều muốn nói, nhưng lúc đứng trước mặt nhau rồi, lại bối rối chẳng biết bắt đầu từ đâu. Hoàng thượng gọi ta:
- Đơn Đơn.
Ta nấc lên thành tiếng. Chàng trêu ghẹo:
- Đơn Đơn là thê tử của ai?
Ta lắc đầu. Ta chỉ là thiếp của chàng, không phải thê tử. Hoàng thượng nắm tay ta đặt lên ngực chàng, ngang ngược hỏi lại:
- Đơn Đơn! Nàng rốt cuộc là thê tử của ai?
Ta bật khóc tức tưởi. Chàng thôi không gượng ép ta nữa, chỉ thay ta kết luận:
- Đơn Đơn là thê tử của trẫm, vĩnh viễn là thê tử duy nhất trong tim trẫm.
Hoàng thượng nhìn ta âu yếm. Ta xúc động gật đầu. Chàng cười rạng rỡ, oai phong ra lệnh:
- Gọi phu quân!
Ta phụng phịu lắc đầu. Hoàng thượng hỏi đểu:
- Ồ! Trẫm không phải phu quân của nàng sao?
Ta trêu ghẹo chàng bằng cách tiếp tục lắc đầu. Chàng tỏ vẻ cáu kỉnh hỏi:
- Vậy ai mới là phu quân của Đơn Đơn? Hồng Phước ư? Trái tim quân vương mong manh, không biết sẽ rỉ máu lúc nào, Đơn phi tốt hơn hết nên thành thật.
Ta ngọt ngào hỏi chàng:
- Ở trong đại tiệc, Hoàng thượng ra mặt bênh vực, thần thiếp tưởng người không hề để bụng chuyện Hồng Phước thường xuyên ghé qua Mẫu Đơn cung.
- Trẫm nào có để bụng.
- Ồ! Thật vậy sao?
- Thật.
- Vậy Hoàng thượng có tâm trạng gì mà giọng điệu của người lại chua như dấm thế?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-van-con-thuong-nho-ma-nguoi-da-tho-o/3421526/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.