Ta tất nhiên không rõ trái tim chàng bị đâm qua bao nhiêu nhát, nhưng ta chắc chắn trái tim mình đã nát tươm rồi. Hoàng cung bao la rộng lớn, đâu đâu cũng thấy người thân của chàng, chàng sao có thể hiểu được nỗi lòng của một đứa trẻ thầy không cần, bu không thương như ta? Xung quanh chàng có biết bao nhiêu kẻ xu nịnh, bọn họ nhìn sắc mặt chàng mà hành động, chàng đâu biết cảm giác được cưu mang đáng giá đến nhường nào? Người mà ta dành cả kiếp này cũng chưa chắc đã đền đáp được hết ân tình rốt cuộc lại bại trong tay chàng. Chúng ta bây giờ so đo ai bi thương hơn ai còn có ý nghĩa gì nữa? Chàng đau đớn hơn ta thì sao? Ta khổ sở hơn chàng thì như thế nào? Có thể mang sư phụ trở lại không? Có thể mang quê hương dấu yêu của ta quay về không? Những người con ở phương xa luôn nỗ lực từng ngày bởi vì họ biết ở nơi quê nhà, thầy bu vẫn còn đó, vẫn bình an trông ngóng, thương nhớ ta mỗi khắc. Người đã không còn nữa, mọi tia hi vọng đều dập tắt, mọi cố gắng bất chợt đều trở nên vô nghĩa. Ta tháo trâm cài tóc, vứt bỏ trang sức quý giá, ném luôn đôi hài đính ngọc lam, tự do, tự tại chạy ra cổng thành hét lớn:
- Người đâu! Mau mở cổng!
Mấy tên thị vệ lưỡng lự nhìn nhau. Ta cáu ầm ĩ:
- Mau! Ta phải về Sơn Nam chịu tang!
- Bẩm Đơn phi, nương nương muốn xuất cung phải được sự ân chuẩn của Hoàng thượng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-van-con-thuong-nho-ma-nguoi-da-tho-o/3421522/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.