Hoàng thượng cũng thật tài, vừa tình cảm với Hoàng hậu xong đã có thể ngọt giọng hỏi Thuận Hiền:
- Sao Hiền Hiền của trẫm lại khóc thế kia?
Thuận Hiền nức nở trình bày:
- Hoàng... Hoàng thượng... gọi nô tì... là... con... tiện tì... xảo quyệt... nô tì... đau lòng...
- Vậy nàng không phải là con tiện tì xảo quyệt ư?
- Bẩm Hoàng thượng, nô tì từ thuở lên ba đã thật thà chân chất, nào có biết xảo quyệt là gì đâu.
Khiếp thôi! Mồm trơn như bôi mỡ lợn! Hoàng thượng làm ra bộ tin tưởng, chàng hỏi:
- Vậy vừa rồi trẫm nói oan cho Hiền Hiền sao?
- Dạ, nô tì thực sự bị oan ạ. Hoàng hậu là chủ nhân của nô tì, nô tì có mười lá gan cũng không dám vu oan cho nương nương. Nô tì chỉ phụng lệnh Hoàng hậu hành sự, còn tâm ý của nương nương như nào, nô tì quả thực không dám phỏng đoán.
- Trẫm cũng nghĩ Hiền Hiền của trẫm ngây thơ như chiếc lá mơ, tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện thất đức như vậy được.
Lương phi tò mò lên tiếng:
- Bẩm Hoàng thượng, nếu Thuận Hiền ngây thơ vô tội thì không lẽ mọi chuyện đều do Hoàng hậu tính kế nhằm đổ oan cho Đơn tần hay sao?
Thái hậu gắt gỏng:
- Lương phi ngu xuẩn! Hổ dữ còn không ăn thịt con nữa là người đàn bà nhu mì hiền dịu như Hoàng hậu. Rõ ràng Thuận Hiền hại Hoàng hậu không thành, lợi dụng lúc Hoàng hậu bất tỉnh liền bịa chuyện vu khống. Thứ tiện tì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-van-con-thuong-nho-ma-nguoi-da-tho-o/3421520/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.