Ta thu xếp nàng ở nhà bạn bè.
Dương phu nhân đã dặn dò ta, sau này tìm cho Trân Nhi một nhà chồng tốt, bình an sống qua ngày là được.
Ta vâng dạ đồng ý.
Nhưng mà, sao ta có thể, sao ta có thể buông tay để cô bé của ta đi chứ.
Năm sau, ta đến Giang Nam thị sát, quan viên địa phương tặng ta mấy kỹ nữ Dương Châu.
Ta đều vui vẻ nhận lấy, bởi vì trong đó có Trân Nhi của ta.
Ta đã nuốt lời.
Ta không thể để nàng đi.
Nhưng ta chỉ có thể cho nàng một thân phận thấp kém nhất.
Một kỹ nữ Dương Châu làm ngoại thất của ta.
Không chỉ có nàng, còn có những người khác, đó là thuật che mắt mà ta làm cho nàng.
Ta thích nàng.
Thích nhìn nàng.
Nhưng nàng không cười nữa, cũng sẽ không dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào ta gọi ca ca nữa.
Ta biết, nàng oán hận ta.
Nàng vẫn thích đọc sách, nhưng lại chỉ đọc những danh tác kinh điển, ta sợ nàng đọc những thứ này sẽ nhàm chán, liền tìm cho nàng rất nhiều thoại bản.
Nhưng nàng lại ném hết thoại bản sang một bên không thèm đọc.
Ta hỏi nàng, nàng chỉ nói, tình yêu nam nữ trong thoại bản chẳng qua chỉ là để dỗ dành con nít mà thôi, nàng đã lớn rồi, không tin nữa, cũng không muốn đọc nữa.
Nàng oán hận ta.
Nhưng ta, chẳng lẽ không nên bị oán hận sao?
Ta giam cầm nàng ở đây, lại sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-ty-ty-deu-la-nguoi-xuyen-khong/3577526/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.