Bên ngoài xe ngựa tuy nhìn cũ kỹ, nhưng bên trong lại được bố trí ấm áp mềm mại, ta nằm trên tấm thảm nhung dày, nghĩ chắc là không phải muốn bán ta đi đâu.
Ta vén một góc rèm cửa lên, bên ngoài trời còn chưa sáng, trên đường một mảnh yên tĩnh, cũng không có gì để xem, chỉ là con nha đầu c.h.ế.t tiệt Phong Hồng kia đang vây quanh thiếu niên thanh tú kia ríu rít không ngừng.
Ta thật sự muốn túm nàng vào, bóp c.h.ế.t nàng,
Cái gì gọi là thấy sắc quên nghĩa, hôm nay ta coi như là đã hiểu rõ rồi.
Ta đánh giá thiếu niên kia một chút, tuổi còn trẻ, dáng người không cao, dung mạo cũng coi như là thanh tú, hắn ta chính là người đóng giả ta sao? Tiểu tướng tên Vương Cửu Nhi kia.
Hôm nay lại đang diễn trò gì đây.
Ta xoa xoa trán, có chút mệt mỏi rã rời.
Những ngày này biến cố quá nhiều, ta rốt cuộc cũng không phải là người thông minh, không thể nào tính toán được thiên cơ, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
"Haiz~" Tiếng thở dài của ta cuối cùng cũng bị nhấn chìm trong tiếng xe ngựa lộc cộc.
Trên đường đi cũng coi như là thuận lợi.
"Chủ tử, hình như phu nhân có chút không vui." Giọng nói của Vương Cửu Nhi vang lên.
"Ừm."
Ai? Chủ tử?
Rèm xe bị vén lên, một bóng đen to lớn ngồi vào.
Xe ngựa không lớn, nhưng một mình ta ngồi vẫn rất rộng rãi.
Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-ty-ty-deu-la-nguoi-xuyen-khong/3577521/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.