Vãn Thanh thở dài, trên trán đầy hắc tuyến, Tiểu Hoài rất đơn thuần, luôn vô ý vô tứ đắc tội người ta, ăn nói cũng không được uyển chuyển khôn khéo, luôn rước lấy họa. Trần Trần cùng đồng bọn rất nhanh đi đến gần, nàng quan sát xung quanh bọn họ với bán kính 10m nhưng không thấy bóng dáng tiểu nhân nhi kia đâu, chắc đúng như bọn họ nói, nàng lười ăn trốn trong phòng rồi.
Vãn Thanh nghe thấy Tiểu Hoài "hừ" một tiếng, vì đã quen thân lâu ngày, biết ngay là nàng mắt đầu "vào cuộc" rồi, sắp tới sẽ là trận chiến sinh tử không hồi kết, cái tính cách dông dài này thực sự làm cho người ta sợ hãi.
Chỉ thấy Trần Trần bước tới gần, nhưng lại quay ngoắt chín mươi độ vòng ra cửa, tính đi khỏi nhà ăn, Doãn Hoài khí thế xuất binh bừng bừng như bị dội một gáo nước lạnh thẳng từ đầu tới chân. Nàng ngây người một giây, rồi nghiến răng đuổi theo, tới cửa thì đuổi kịp, chặn đường Trần Trần lại.
"Ngươi tính đi đâu?" Doãn Hoài bày ra bộ dáng chua ngoa, chống nạnh nói, chúng nữ tử trong nhà ăn trông thấy hết sức vui vẻ, bộ dáng ủng hộ Doãn Hoài, thâm tâm âm thầm hoan hỉ. Chúng nam tử lại không cam lòng, nhưng "thanh thế" của Doãn Hoài gây dựng trong võ đường không phải ngày một ngày hai, đắc tội với nàng, ngày sau khó sống, sẽ bị nàng đào tổ tông mười tám đời, lôi hết chuyện xấu hổ ra mà nói.
Trần Trần liếc nàng, ném một nụ cười khinh bỉ:
"Ta không muốn ăn cơm, muốn ra ngoài hóng gió, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nu-chinh-cung-phe/191504/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.