Do chân Thanh Hồn không tốt sau khi Lục Khuynh Tâm bắt được lần nữa cả hai đi đường rất chậm.
Nếu là bình thường hắn có thể cõng người về, nhưng giờ mọi chuyện đã khác.
Giữa đông hàn lạnh lẽo cô liêu, người thì bồn chồn, người thì dán mắt canh chừng, cả hai đều giữa bầu không khí im lặng, thứ nghe được chỉ là tiếng nổ tí tách.
"Nằm sát vào đây đi."
Thanh Hồn trốn trong chăn, phiền não đáp:"Người không biết thuê phòng khác ngủ sao?"
"Lỡ ngươi bỏ trốn thì sao? Lăn vào trong."
....
"Ngươi muốn chân mình gãy luôn đúng không?"
Thanh Hồn hơi trở người quay lưng về phía vách tường, nhắm mắt lại không để ý đến hắn cũng không chịu lăn vào trong.
Trong phòng tưởng chừng trở lại yên tĩnh, đột nhiên có thứ gì đó găm xuống giường, Thanh Hồn hơi hé mắt nhìn thấy lưỡi kiếm sáng loáng ngay trước mặt.
Hắn cười nói:"Ngươi có lăn vào hay không?"
Thanh Hồn thở dài đành né lưỡi kiếm lăn vào trong, nói:"Tiền bồi thường cái chăn này ta sẽ không chịu đâu."
Y đang mệt rất nhanh đã ngủ mất tiêu.
Lục Khuynh Tâm đứng một lúc thấy y đã ngủ, không cười nữa, quai hàm cứng ngắc. Ngã người ngồi xuống giường tựa như bị rút hết sức lực không chịu nổi nữa.
Đêm tối đen như mực, ánh trăng ngoài cửa không thể tiếng vào chỉ có cái bóng hắn ngồi trên giường hết sức cô tịch cứ nhìn vào vách tường lạnh lẽo. Cứ nhắm mắt là nhớ đến chuyện cũ, thuở thiếu niên cùng nhị ca ngang dọc, hay là từ lúc Thanh Hồn xuất hiện, nó cứ hiện rồi vỡ nát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721441/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.