Đó là tiếng đàn rất quen thuộc.
Công Nghi Lăng nghĩ đến Diệu Huyền.
Hắn hơi khựng lại một chút, không phải, âm điệu trong tiếng đàn sắc bén hơn nhiều, thậm chí còn có chút sát khí. Hắn chưa từng thấy y rót sát khí vào tiếng đàn, bởi vì mẫu thân dạy y đàn không phải để đánh nhau.
Loáng thoáng cảm giác đau đớn từ tiếng đàn xông thẳng vào lục phủ ngũ tạng, người càng am hiểu âm luật càng bị nó tàn phá ghê gớm hơn. Hắn cảm nhận được máu trong cơ thể mình dần chảy ngược, nóng đến tròng mắt khô rát.
Cách hắn nghĩ ra lúc này là dùng âm đối âm...
Ốc tai hắn đau nhói, hơi cúi đầu nhìn Thanh Hồn đang hôn mê, sợ y chịu đựng không nổi luồng sát cơ kinh khủng khiếp kia. Ngoài ra hắn còn cảm nhận được một ánh mắt tựa như khinh thường đang dõi theo bọn họ, ban bố một nụ cười lạnh lùng, tàn khốc.
Người này như đang cố ý mời gọi họ đến chỗ mình dạo chơi một chút.
Thành Kính không biết có nghe hiểu không, đứng dậy:"Ta đi tìm tam ca, ngươi đưa y về trước đi. Cái tên này đúng là mạng mỏng như giấy lúc nào cũng khiến người ta lo lắng."
"Được." Công Nghi Lăng không từ chối, bởi vì hắn đã bị thương nặng. Nơi này ẩn chứa nhiều âm hồn bất tán nếu không mau rời khỏi e là cả Thanh Hồn hắn cũng không bảo vệ được.
Công Nghi Lăng có biến thành dầu khô đèn tắt đi chăng nữa cũng phải đưa Thanh Hồn về trước.
Hắn không thể làm Diệu Huyền đau lòng...
Hắn tiến hành tinh lọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721430/chuong-135.html