Người canh vườn mai ánh mắt có chút kinh ngạc hoảng hốt, ngưng tụ lại trên một người nào đó:"Người đó khuất sau bờ sông, thuộc hạ còn nhìn thấy vài dấu bùn đất." Dấu chân cách nhau rất xa, người đó khinh công khá tốt, dấu chân ở điểm tiếp đất rất mờ.
Bờ sông bên vườn mai này rất đẹp, có nhiều mái đình ven sông cho mọi người nghỉ ngơi ngắm cảnh.
Họ men theo dấu chân đi đến bờ sông, mấy bông hoa mùa thu trôi đầy trên nước, gió thổi như vuốt ve. Lục Khuynh Tâm ôm lấy y, vòng tay lạnh ngắt chạm vào da thịt nóng hổi của y, phút chốc hai người đã nhảy phốc qua bờ bên kia. Y ngẩng mặt nhìn lông mi hắn run rẩy hiểu rõ hắn đang cố sức kiềm chế.
Trong mắt y lộ ra yêu thương sâu đậm hiếm khi để người khác phát hiện.
Ánh hoàng hôn buồn thảm nhuộm đỏ đồng cỏ hoang, nỗi buồn trên bầu trời tràn đậm xuyên qua kẽ lá, ánh lên tia mê hoặc, đây là một khu rừng vắng lặng đến nỗi mọi tiếng bước chân của họ đều không chân thật.
Thành Kính dùng bùa chú kiểm tra xem nơi này có phải ảo cảnh hay không, không gian mờ ảo mọi thứ đều theo đó mơ hồ bất định:"Khu rừng này là thật."
Nhưng họ chưa từng bước chân đến.
Y giật mình nhìn bờ hồ trong tĩnh lặng giữa rừng đang phát ra ánh sáng:"Nhìn kìa!"
Sóng nước ánh lên một vệt sáng màu tím nhạt, mặt nước thì xanh biếc, dưới hoàng hôn đỏ rực họ đi đến nhìn thấy một thẻ bài ngọc màu tím lặng lẽ nằm dưới đáy hồ. Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721427/chuong-132.html