Cỏ xanh mơn mởn, bên mấy thân cây treo đầy lòng đèn đỏ.
Thanh Hồn rời khỏi giường đi ra sảnh tìm nước uống, trà trong phòng đã cạn mà cơ thể y nóng lạnh không chịu được.
Y nhẫn nhịn đi từng bước ra ngoài, lúc này Ôn Ngọc đang ở bên bàn trà nói gì đó với Mỹ Tiếu.
Đúng rồi, Mỹ Tiếu đã có thai lúc y vừa về tới nghe nói phu thê họ về thăm nhà.
"Bôn ba mấy ngày trời xuống núi, sao ngươi không ở trong phòng nghỉ ngơi thêm?"
"Khát nước." Y nhích từng bước đến bên bàn.
"Ngươi bướng quá." Mưa dầm mưa dề suốt ngày đường núi trở nên trên trượt, hắn dìu nhưng y không chịu, hậu quả là trượt chân va vào đá nhọn đến bật máu. Người thì dính bùn tèm lem, vết thương đau nhói, y rất cứng đầu tự mình băng bó không đếm xỉa tới hắn.
"Ngươi còn giận sao?" Hắn vác y trên vai sải bước, mang ngược về phòng:"Được rồi, ta biết sai rồi." Cái vòng tay phá vỡ quá dễ dàng, Tàng Ngư tuy bỏ chạy nhưng không bị thương nghiêm trọng gì cả, có thể thấy kẻ đứng sau cố ý cho họ một món hời! Sự bất thường của nó rất đáng ngờ...
Là muốn hắn và y cãi nhau sao?
"Không có..."
Hắn để y bên giường, ngồi xổm xuống ngón tay chạm gót chân. Có vẻ như vết thương đau nên y không mang giày làm chi cho vướng víu, bàn tay hắn mang theo hơi ấm mơn trớn trên da khiến mọi giác quan nhạy cảm bất thường.
Lúc này, y đang ngồi xổm trước mặt Phá Nguyệt, ngón tay thon dài siết nhẹ gót chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721424/chuong-129.html