Sắc Nguyệt vẫn đang cố thoát khỏi dây trói, chợt thấy cảnh tượng trước mắt còn ngỡ đang nằm mơ, Lưu Ảnh nôn máu tươi từ trong miệng tuôn ra. Mũi tên kia cứng cáp vững chắc vô cùng chân thật, y tái mặt dốc hết ruột gan, gào lên thê lương.
Nháy mắt đầu óc trở nên trống rỗng, điên cuồng!!!
Chân mày Yến Tử Du nhíu chặt, mặt đanh lại giữa sắc trời âm u trở nên chìm khuất, dần dần hạ cung tên xuống.
Trên môi Lưu Ảnh hơi thấp thoáng ý cười, đưa tay như ra hiệu cho người khác đến gần, cử chỉ của ông chậm chạp giữa rừng con rối, khó mà nhìn thấy rõ.
Giỏi lắm...
Trái tim Lưu Ảnh lúc này vô cùng trống trải, khí lạnh theo mũi tên ùa vào lồng ngực, bên trong có những khối băng lạnh giá đang nứt vỡ ra, nhất thời khiến ông bối rối, trong cơn đau đớn lại có cảm giác khoan khoái lạ lùng.
Đã lâu ông không có cảm giác này.
Hương quỷ khí thấm vào từng lỗ chân lông, Lưu Ảnh dần thả lỏng, rất nhiều năm ông không dám để bản thân sơ sẩy. Ông chưa từng tin Tiếu Phong Ngữ mất mạng là do ham vui mắc kẹt trong trận pháp người khác, cũng như vì chuyện của Lâu Minh Hành và Ngọc Lan mà mọi chuyện trở nên cẩn thận, không muốn thêm một xích mích dẫn đến tan vỡ nào nữa.
Ông thấy mình đã tiến từng bước đến cái chết, mọi âm thanh xung quanh đều trở nên mênh mông, xa cách. Mưa lất phất kéo tới vết thương trên người bắt đầu đau rát dữ dội, nhắc nhở ông một việc gì đó chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721422/chuong-127.html