Bên ngoài gió lạnh phần phật, mây trời hợp tan vô định, nhưng ở trong mật thất Lâu Minh Hành tâm tư hỗn loạn nghìn lần, cả người ông ta phát ra sát khí mãnh liệt như muốn hủy diệt thiên địa.
Hàn khí xuyên qua da thịt động lại ở da thịt.
Mái tóc nàng xõa dài trên tay ông, không có bất cứ trang sức gì, chân tóc cực kỳ yếu có thể nhổ ra dễ dàng. Nàng cười cực kỳ chua xót:"Lúc trước ta nghĩ nếu chàng sống, ta sống, nếu chàng chết, ta chết, nguyện nắm chặt tay nhau mãi mãi. Nhưng giờ ta cực kỳ hối hận với ý nghĩ này nếu mai này thiếp ra đi, chàng nhất định phải sống." Ngọc Lan cầm tay ông đặt lên bụng:"Vì con chúng ta chàng phải sống." Đáy mắt nàng đau thương, nàng không đau lòng vì sinh mệnh mình yếu ớt, nàng đau đớn vì không thể nhìn đứa bé trong bụng trưởng thành.
Lâu Minh Hành dùng nụ cười che giấu thống khổ:"Không sao đâu nàng sẽ mau khỏe lại thôi."
Bi quyết trong mắt, nàng nhìn thấy ảo giác bông tuyết bay, từ khi nàng trúng độc cứ phải ở trong ám điện không ra ngoài. Với những người khác nàng đã chết rồi, trở thành một đống tro cố dưới ngọn lửa tàn bạo. Nàng mở to mắt, nàng muốn nhìn thấy tuyết bay nhưng ước nguyện này khó lòng thực hiện, lục phủ ngũ tạng nàng đều kêu gào đau đớn, cơn đau như lột da ăn thịt. Mồ hôi lạnh ướt đẫm trán lăn xuống gương mặt non nớt trắng nhợt.
Lâu Minh Hành cúi đầu hôn lên trán nàng, môi lại mím chặt:"Ta nhất định tìm ra kẻ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721419/chuong-124.html