Thanh Hồn ngồi duỗi chân trong bụi rậm, Lục Khuynh Tâm không để ý giẫm lên suýt nữa ngã lăn quay.
Y ré lên một tiếng, cầm gì đó ném về phía hắn:"Ai đi mà có mắt vậy hả?"
Lúc này Lục Khuynh Tâm mới thở phào, nói:"Ngươi đã không có bản lãnh chống cự trốn ở đây còn không chịu im miệng?" Hắn đưa tay tóm lấy y ngồi dậy quan sát khắp người, không có chỗ nào bị thương hay nhiễm tà khí:"Nếu không phải ta mà là chúng quỷ thì ngươi đã đi đời nhà ma."
"Người lo xa rồi, khúc khí của ta cao dày chừng nào đến lượt kẻ xui xẻo đi đến đâu gặp chuyện đến đó như người lo lắng tới chứ." Y vỗ ngực được hai cái liền cúi người ho khụ khụ, hít thở nặng nề giống như phổi bị bóp nghẹn, đành cười khan hai cái.
Hắn hừ một tiếng định vác y lên lưng đã nghe y nhẹ giọng hỏi:"Người không biết đau à?"
Y vừa chạm vào đã đau đến nghiến răng nghiến lợi, vã mồ hôi đầm đìa. Việc này nhắc nhở họ đang ở trong tình cảnh nguy hiểm không tiện ở lâu nơi này, hắn nói:"Rời đi trước đã."
Công Tử Tiếu cậy non nửa canh giờ không đục được chỗ nào trên kết giới, khóe miệng máu còn chưa lau sạch:"Chịu."
"Cứ tiếp tục như vậy Ngọc Oánh sẽ không chịu nổi đâu." Dung Phàm đã tranh thủ dùng nội lực chữa thương ép độc nhưng nữ nhân trong lòng vẫn không hề khỏe hơn ngược lại giống như bị nội lực cường thịnh nóng như thiêu làm tổn hại, càng thêm yếu nhược.
Lục Khuynh Tâm cúi đầu luồn tay qua tóc mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721417/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.