Lâu Ngọc Oánh theo lời phụ thân dọn đến đây chờ lấy thuốc,
tâm tình của nàng vẫn bị chờ mong cùng hy vọng vây lấy. Nàng cảm thấy khi thuốc làm xong nhắn nàng một tiếng lấy cũng được, phụ thân nói vậy phải chăng muốn mượn cớ này làm hòa với bá phụ? Nàng là con cháu trong nhà không thể trơ mắt nhìn họ bất hòa mãi được.
Lúc nàng thứ trời còn chưa sáng, cứ lăn mãi không ngủ lại được đành xỏ giày đi rửa mặt, trang điểm. Tóc vấn cẩn thận, vẫn là cây trâm ngày thường nàng hay dùng không biết sao hôm nay lại mỹ lệ hơn nhiều, tỏa ánh sáng nắng sớm ban mai trên mái tóc đen tuyền.
Nàng muốn đi chào hỏi bá bá.
Nàng nghe nói vào tháng này bá bá sẽ đến thiền phòng bên Nguyệt hồ nghỉ ngơi.
Thế nhưng nàng đi vòng quanh một vòng lớn mọi người đều đang bận rộn luyện tập võ công không ai để ý tới nàng. Thậm chí nàng còn có cảm giác người kia muốn tránh nàng thật xa không khỏi cảm thấy buồn tủi. Lâu Ngọc Oánh đi quanh quẩn một hồi lâu thấy rất chán nản, đành xòe bàn tay mềm mại mười ngón trời sinh như ngọc bạch đứng bên hồ cho cá ăn.
"Cô nương định cho cá dưới hồ ăn no đến chết sao?"
Lâu Ngọc Oánh quay đầu thấy bóng người bước ra từ mấy rặng trúc phượng vỹ. Nàng đứng dậy nghiêng người chào một tiếng:"Sao lần nào công tử cũng bất ngờ đứng sau lưng người khác."
Người đến trên gương mặt có nét phong trần, anh khí bừng bừng, chính là người nàng gặp ở bên thác nước hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721414/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.