Xung quanh bãi tha ma là một rừng cây lớn, nước đọng quanh năm đất đai đặt biệt mềm dẻo, in hằn nhiều dấu chân lộn xộn, không biết là dấu chân của thuộc hạ Ôn Ngọc hay của những người liên can vụ án. Lúc này trong rừng cây có ánh lửa, là người Ôn Ngọc cử lại canh chừng hiện trường. Thi thể đặt trong hang, xa đó một khoảng có vài người mặt mày tím tái nằm thiêm thiếp như ngủ.
Bên ngoài hang lại có sáu người đang ngồi, gương mặt không vui vẻ gì, trong đó còn có người cầm theo cuốc, mặt mày lấm lem. Lục Khuynh Tâm hỏi:"Họ là ai?"
Một thuộc hạ nói:"Phát hiện người này đang đào bới bên bãi tha ma, những người khác có thể là đồng bọn."
Những người mà họ nói là đồng bọn lại không giống người cầm cuốc chút nào, trong đó họ bắt gặp ánh mắt liếc xéo không hề có thiện chí của Công Tử Tiếu, và thản nhiên lạnh lùng của Doãn Minh Hiểu.
Thanh Hồn chán hết chỗ nói:"Hai vị không ở cổ mộ Bảo Nghi chơi nửa đêm dạ hành che mặt đi đến đây làm gì?"
Công Tử Tiếu kinh ngạc:"Ta che kỹ vậy ngươi cũng nhận ra?"
Y cười nhã nhặn:"Khí chất của công tử mấy tấm vải đen này sao che được. Hai người giàu như vậy không phải nửa đêm đi trộm mộ đâu nhỉ?"
"Ai rảnh đi trộm mộ chứ." Còn đi đâu thì hắn không nói.
Ba người còn lại ai cũng trang phục sạch sẽ, khí chất giang hồ ngời ngời, đương nhiên cũng không giống trộm mộ. Nhưng nếu không phải vàng bạc bình thường mà có báu vật hiếm có thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721408/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.