Mọi chuyện đã khép lại bằng một sự tình buồn bã như thế, mùa hạ nay dường như cứ thế trôi qua giữa những cơn mưa tầm tã. Nam Bình tiều tụy đi rất nhiều ngoài việc vặt lá dâu cho tằm ăn, đem dâu đi ướp lạnh thì hầu như ở trong phòng.
Nàng ngồi trong phòng nhìn mấy bông hoa trong bình đã tàn thở dài, nàng biết Tang Kiều hẳn muốn nằm xuống cùng nơi với ca ca mình, nhưng nhóm người Trung Nghĩa Đường còn phải tìm cách chữa bệnh cho Thanh Hồn. Nàng khó lòng mở miệng nhờ họ đưa linh cữu muội ấy về quê nhà an táng, mà để lâu không hạ thổ thì không tốt.
Giữa bầu trời thoáng đãng, vầng trăng lưỡi liềm vắt vẻo ngọn cây, Lệnh Chương dành thời gian chăm sóc nàng, người ngoài nhìn vào đều thấy phu thê hòa thuận, đầm ấm.
Trong lúc mơ màng nàng ánh nến trở nên hiu hắt có bóng người che bớt ánh sáng, làm nàng giật mình. Lệnh Chương cười cười:"Ta sợ nàng lạnh nên định đắp chăn lại thôi." Nói rồi lại gấp quyển sách nàng đang đọc dở dang để lên bàn.
Nam Bình chỉnh lại tóc lúc này bên ngoài trời đã khuya.
Mấy ngày nay nàng bi thương thấm sâu, Lệnh Chương cũng không an tâm:"Ta có việc không đưa nàng về lại mặt được, nếu nàng nhớ nhà hay là về thăm một chuyến đi. Không phải Uyển Nhi sắp thành thân sao?"
Nàng nhớ đến ánh mắt to tròn của Uyển Như tựa như ấm áp tràn vào trong lòng, cuồn cuộn lan ra xua đi cái lạnh trong nàng bấy lâu, nhất thời cảm động:"Còn việc trong nhà thì sao?"
"Ta tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721394/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.