Đông viện bao phủ toàn là cây cối, khắp nơi bao phủ nhau bởi màu xanh phỉ thúy tao nhã, trong phòng trầm hương nát vụn tỏa ra nghi ngút, giữa mùa hạ trời khô nóng có chút không thích hợp, có hai người khí độ ung dung đối diện nhau uống trà.
Ngọc Uyển chạy xông xáo bước vào, tự tay rót trà:"Phụ thân bận rộn bấy lâu đã nhớ mình có một cô con gái rồi sao?"
Nam lão gia cười:"Có bận rộn đến đâu cũng phải về chuẩn bị lễ thành thân cho tỷ tỷ con chứ."
Ngọc Uyển đưa mắt ngạc nhiên nhìn, Nam lão gia nói:"Lệnh phủ đã đưa sính lễ tới cầu hôn đại tỷ của con rồi. Ta và mẫu thân con đang bàn bạc chuyện chọn ngày thành hôn đây."
Ánh mắt Ngọc Uyển long lanh như trân châu, vốn là chuyện vui mừng nhưng chợt nhớ gì đó, tái mặt:"Là Lệnh bá phụ ở Bắc Tống? Xa đến như vậy sao?"
"Xa thì có xa...đây là một mối hôn sự tốt, ta và Lệnh bá phụ con đã giao ước từ lâu chuyện vui này. Lệnh Chương cũng là người thật thà..."
Nam Bình thấy đầu óc tối sầm không để ý hình tượng chạy vào:"Phụ thân, con không muốn lấy hắn." Nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của phụ thân, lòng nàng lạnh buốt:"Phụ thân, mẫu thân con vẫn muốn ở bên phụng dưỡng thêm vài năm, Bắc Tống xa xôi người đành lòng xa con gái sao?"
Hai tay nàng siết chặt run rẩy.
"Uyển Nhi, con ra ngoài trước đi, mẫu thân có vài chuyện muốn nói với tỷ tỷ con."
Ngọc Uyển ra ngoài khép cửa lại, lòng rầu rĩ chạy đi tìm Tang Kiều tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721385/chuong-90.html