Gió đêm thổi vù vù, Thanh Hồn đi đến một căn phòng ở phía tây, qua khúc ngoặt gió đã được chắn bớt, không khí ở đây cũng ảm đạm thường dùng để bàn công việc, nếu không phải hết phòng sẽ chẳng để khách ở đây. Nhưng Khấu Hòa có chút đặc biệt cơ thể hắn bệnh tật tránh gió, tránh tiếng ồn, không khí trong sạch mới chịu được.
Y đã nhờ người nói trước việc đến thăm, sau khi Kiêu Doanh mở cửa cho y vào liền đứng canh bên ngoài, thái độ này khiến Thanh Hồn căng thẳng hơn nhiều, sao giống đi vào hang ổ kẻ thù vậy?
Qua rèm sa phủ kín y nhìn thấy bóng người đang dựa gối mềm, tóc xõa dài thành một dòng suối mượt mà phủ lên thân thể gầy gò làm người ta thấy bóng người mong manh bất cứ thế nào cũng vỡ vụn. Từ trong màn sa đưa ra cánh tay tái nhợt trắng bạch ánh nến dạ lên không kéo lại chút hồng hào nào, cất giọng yếu ớt hờ hững:"Người đến bắt mạch sao?"
Đương nhiên không, ta đến đây để chơi.
Y nhìn tay áo thêu hoa ngô đồng, màu thêu hổ phách trên nền trắng rất nổi bật, y tay lên bắt mạch, cổ tay người kia hàn khí lạnh ngắt dù là làn da gần như trong suốt, gân mạch cực kỳ mờ.
Người trong màn nói:"Bệnh của ta là tâm bệnh, sợ là trên đời này không ai chữa được nữa rồi."
"Tâm bệnh thì cần tâm dược để giải." Y thu tay lại đầu ngón tay hơi run:"Người có khúc mắc gì trong lòng không cam tâm sao?"
Khấu Hòa cười cười ảm đạm:"Nghe nói Thanh công tử tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721379/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.